Hôm nay,  

Nơi Gìn Giữ Cội Nguồn

24/03/201914:15:00(Xem: 4702)
NƠI GÌN GIỮ CỘI NGUỒN
 
Quyên Trần

  
 

Hôm nay các em thiếu nhi trong Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ (CLB TNS) trình diễn ở trường Oxford Academy, một trường khá nổi tiếng ở thành phố Anaheim, miền nam Cali. Trường rất nghiêm ngặt và có tính cạnh tranh cao, đòi hỏi học sinh phải nộp đơn và làm bài kiểm tra để được vào học. Các em thiếu nhi CLB TNS được mời trình diễn 4 bài gồm bài múa Việt Nam Hùng Sử Ca, múa Áo Dài Việt Nam, múa Cây Đa Quán Dốc và đơn ca Xuân Phát Tài. Đây là lần thứ hai các em thiếu nhi CLB TNS trình diễn trong một trường công lập Mỹ. Và là lần thứ nhì tôi được xem các em trình diễn. Vẫn hãnh diện, vẫn tự hào, vẫn đầy cảm xúc. Trong niềm cảm xúc dâng trào đó, ký ức của tôi hiện về như một cuốn phim quay ngược, đưa tôi trở về với những ngày đầu cho con tham gia vào ban thiếu nhi CLB TNS, đưa tôi tìm lại lý do vì sao tôi tìm đến với CLB TNS.

 

blank

 

Tôi nhớ như in đêm giao thừa cách đây bốn năm, lúc đó con trai tôi được 5 tuổi. Chúng tôi vừa chuyển về sống ở Quận Cam và gia đình tôi tham dự một buổi văn nghệ đón giao thừa do một trung tâm ca nhạc tổ chức. Tan tiệc thì con trai 5 tuổi kéo tay tôi xuống rồi hỏi:

 

"Are you happy, Mommy? In here, they all speak your language!"

 

Cái ly đang cầm trên tay tôi rớt xuống... Vậy là lâu nay trong đầu óc ngây thơ của con tôi, tôi và con tôi thuộc về hai ngôn ngữ khác nhau, cũng có nghĩa là tôi và con tôi không cùng một nguồn gốc! Nếu cứ như thế, chúng tôi sẽ không hiểu nhau, không thuộc về nhau trong một tương lai rất gần. Những ngày sau đó là những ngày tôi trăn trở... Tôi cần phải làm gì để giữ lại tiếng Việt cho con? Tôi bắt đầu tìm hiểu cách để giữ tiếng Việt cho con. Tôi đã tìm hiểu từ những phụ huynh có con nói giỏi tiếng Việt đến những phụ huynh có con không nói được tiếng Việt như con tôi. Tôi cũng tìm hiểu kinh nghiệm từ những giáo viên người Mỹ trong việc giảng dạy đa ngôn ngữ cho học sinh.

 

Hơn hai năm tìm hiểu, cuối cùng tôi chọn cách dạy tiếng Việt cho con qua âm nhạc. Lời ca, điệu múa là những điều rất dễ truyền tải vào tâm thức mỗi người một cách nhẹ nhàng và sâu lắng nhất. Sau khi tìm hiểu một số nơi dạy tiếng Việt ở Quận Cam, tôi đã tìm đến với Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ với chương trình Đào Tạo và Phát Triển Tài Năng Trẻ. Chương trình này của CLB TNS được thành lập vào năm 2016, đứng đầu là nhạc sĩ Cao Minh Hưng, là nơi đào tạo và phát triển tài năng trẻ, dạy các em hát và múa bằng tiếng Việt, nơi giúp các em nói tiếng Việt, giữ gìn văn hóa Việt ở hải ngoại qua các điệu múa lời ca.


blank

 

Hơn một năm đưa con tham gia ban thiếu nhi CLB TNS, con tôi cùng các bạn đã được  học rất nhiều từ các Thầy Cô. Các con được học về Tết cổ truyền VIệt Nam, về Tết Trung Thu, về phong tục ba miền của Việt Nam. Các con được học về quốc phục của người Việt Nam là Áo Dài. Các con cũng được học cả những điều to lớn hơn như nguồn gốc của người Việt, lịch sử về các đời vua Việt Nam cũng như lịch sử về các trận đánh hào hùng của các bậc vua tướng trong quá trình dựng nước và giữ nước của người Việt. Và lý do vì sao các con được sinh ra và lớn lên trên đất Mỹ.

 

Điều mà tôi tâm đắc và khâm phục nhất ở đây là các con được học tất cả những điều trên qua lời của bài hát. Mỗi bài hát được viết theo từng chủ đề riêng, bằng những từ ngữ rất là gần gũi và dễ hiểu như "Con hỏi bố: Tết có nghĩa chi... Con hỏi Mẹ: Tết có gì vui...." Tất cả được viết bằng ngòi viết tài tình của nhạc sĩ Thầy Cao Minh Hưng. Anh đã sáng tác riêng, dành để dạy cho các con.

 

Hơn một năm tham gia trong ban thiếu nhi CLB TNS, các con tôi từ những đứa trẻ không thích nói tiếng Việt, không thích mặc áo dài, giờ thì các con đã cố gắng nói tiếng Việt khi gặp người Việt. Thích thú, náo nức khi được mặc chiếc áo dài, chạy tung tăng mời các Thầy Cô dạy ở trường con học đến tham dự và xem con trình diễn văn hóa Việt ở đêm diễn Đa Văn Hoá.

blank 

Suốt một năm theo con đi trình diễn ở rất nhiều nơi trong cộng đồng người Việt và các đài TV, tôi luôn tự hỏi dường như có một lý do khác ngoài việc gìn giữ tiếng Việt cho con, để chúng tôi, những phụ huynh tham gia đều đặn các buổi tập và các buổi đi trình diễn của các con mà không hề mệt mỏi.  Phải rồi! Ở đây chúng tôi, các phụ huynh, được nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt, giúp chúng tôi tìm lại những ký ức tuổi thơ của chính chúng tôi qua từng lời ca điệu múa của các con; những điều mà ngày xưa khi còn bé chúng tôi không có cơ hội và điều kiện để có, thì giờ đây chúng tôi tạo điều kiện cho các con của mình thực hiện.

 

Bài viết này như một lời cám ơn chân thành sâu sắc nhất của tôi gửi đến nhạc sĩ Cao Minh Hưng cùng các Anh Chị trong Ban Điều Hành CLB TNS, những người có ý tưởng thành lập ban thiếu nhi CLB TNS, nơi đào tạo và phát triển tài năng trẻ, nơi gìn giữ tiếng Việt và văn hóa Việt ở Mỹ. Và đây cũng là nơi chúng tôi, những phụ huynh, tìm về và viết lại những ký ức tuổi thơ của mình.

 

Quyên Trần

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong khi tham vọng kiểm soát của chế độ toàn trị vẫn như cũ, có một số khác biệt giữa những nỗ lực của Mao và Tập Cận Bình. “Tư tưởng của Tập Cận Bình là một thay thế nhạt màu cho Sách Đỏ của Mao. Tập Cận Bình đã không thể đưa ra một ý thức hệ mạch lạc để truyền cảm hứng cho sự cuồng tín trong những người theo ông, khác một chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc chung chung. Mặt khác, Tập có các công cụ công nghệ khả dụng mà đơn giản là không áp dụng cho những nhà độc tài trong thế kỷ 20. Hệ thống tín dụng xã hội kết hợp tất cả các phương pháp của thông minh nhân tạo, dữ liệu quy mô, cảm biến lan tỏa và đặt các phương tiện này vào trong tay nhà nước Trung Quốc. Cả Stalin và Mao đều không thể kiểm soát trực tiếp các phong trào hàng ngày, lời nói và giao dịch của từng đối tượng theo cách mà đảng Trung Quốc về mặt lý thuyết có thể làm ngày nay.
Một dự luật đã được đưa ra Quốc Hội Nhân Dân của Đảng Cộng Sản Trung Hoa (CSTH) ngày 22 tháng 5 năm 2020 tại Bắc Kinh, và đúng một tuần lễ sau, dự luật này đã được nhanh chóng thông qua vả trở thành Đạo Luật An Ninh Quốc Gia (ĐLANQG) về Hồng Kông vào ngày 29 tháng 5. Khi đưa ra Quốc Hội Nhân Dân để bàn thảo và thông qua, dự luật này gồm 7 điểm chính, trong đó ba điểm quan trọng nhất để đối phó và triệt hạ quyền tự chủ cùa Hồng Kông là điều số 2, số 4, và số 6. Theo đó, Bắc Kinh sẽ ngăn chặn tất cả các nguồn yểm trợ từ bên ngoài vào Hồng Kông; sẽ sử dụng được các lực lượng đàn áp từ Bắc Kinh để dập tắt các cuộc biểu tình, những người tham dự biểu tình có thể quy tội phản quốc, ly khai; và từ đó Bắc Kinh sẽ khai triển ra những đạo luật khác để thực hiện các mưu đồ trên.
Đảng Cộng Sản Việt Nam có truyền thống bán nước từ Hồ Chí Minh cho đến ngày nay. Người bán nước số một là Nguyễn Phú Trọng, bán nước một cách tinh vi, từ những bí mật nầy đến những bí mật khác để lừa bịp nhân dân. Đã đặt Việt Nam lệ thuộc vào Trung Cộng, xem như thời kỳ Bắc thuộc lần thứ năm. Tuổi tác đã cao, sức khỏe yếu kém mà muốn ôm cái ghế quyền lực suốt đời. Thủ hạ Nguyễn Hồng Diên thăm dò dư luận bằng những lời lẽ nâng bi quá đáng, làm phản tác dụng, gây phẩn nộ trong quần chúng. Tóm lại, Nguyễn Phú Trọng và đảng của ông đã đặt Việt Nam lệ thuộc vào Trung Cộng, đó là tội đồ của dân tộc.
Khi còn trẻ, đôi lúc, tôi cũng (thoáng) có ý định sẽ trở thành một người cầm bút. Ở một xứ sở mà phần lớn người ta đều cầm cuốc, cầm búa, cầm kìm hay cầm súng… mà định cầm viết thì quả là một chuyện khá viển vông – nếu không muốn nói là hơi xa xỉ. Lúc không còn trẻ (nữa) tôi mới ngộ ra rằng: bút viết nó chọn người, chứ không phải là ngược lại – trừ khi mình cứ cầm đại thì không kể. Tôi không được (hay bị) lựa và cũng không có máu liều – như phần lớn quí vị trong Hội Nhà Văn Việt Nam Đương Đại – nên chuyện viết lách kể như … trớt quớt!
Nuôi dưỡng nền dân chủ giống như kẻ trồng cây: khi còn là hạt giống phải chống đỡ quạ tha gà mổ; cây còn non trẻ cần ngăn ngừa sâu bọ; đến lúc trưởng thành già nua phải chặt bớt những cành lớn không thì một cơn bão lớn sẽ làm đổ ngã thân cây. Việt Nam chưa có dân chủ nên tranh đấu đòi dân chủ. Nền dân chủ non trẻ tại Phi Luật Tân bị đe dọa trở lại độc tài. Dân chủ ở Mỹ trưởng thành lâu đời nay lại nảy sinh ra dấu hiệu già nua thoái hóa thành một hình dạng gì chưa nhận biết được.
Xét về cao độ thì Sơn Núi (Nguyễn Đức Sơn) ở thấp hơn nhiều bạn đồng nghiệp của mình – như Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu, Mai Thái Lĩnh, Tiêu Dao Bảo Cự… – xa lắc. Những nhân vật này đều có thời là biên tập viên của tạp chí Lang Biang, tờ báo (đã bị đóng cửa) này lấy tên theo vùng cao nguyên lâm Viên mà họ đang sinh sống. Đỉnh Lâm Viên, ở Đà Lạt, cao hơn hai ngàn mét lận. Từ đây, muốn leo lên trời (để đái, hay làm gì tùy thích) còn tiện hơn nhiều. Ngoài lợi thế nhỏ nhặt này ra, những cư dân ở miền sơn cước gặp phải toàn là những điều (vô cùng) bất tiện. Họ xa cách (mịt mù) với thế giới văn minh, ở những đô thị miền xuôi. Tôm cá hì hục chở lên đến được đến cao nguyên (thường) đã bị ươn, và thông tin khi nhận được thì (ôi thôi) hoàn toàn đã cũ.
Giữa mùa đại dịch COVID-19, tại những buổi tường trình mỗi ngày, Tổng thống Mỹ Donald Trump và Phó Tổng thống Mike Pence không ngớt tiên đoán sự lớn mạnh vượt bực của kinh tế quốc gia Hoa Kỳ sau khi tình hình dịch tễ lắng đọng. Hai ông nhấn mạnh rằng kinh tế Mỹ hậu-COVID-19 sẽ tìm lại thế quân bằng sau những chao đảo khiếp hãi khiến cả 40 triệu nhân công thất nghiệp trong vòng vỏn vẹn ba tháng trời. Đầu tháng Sáu, hy vọng bắt đầu le lói khi guồng máy kinh tế rục rịch mở cửa lại, ai nấy trông đợi ánh sáng tỏa lớn cuối đường hầm.Tuy nhiên, mặc dù người ta có quyền hy vọng vào sự thịnh vượng chung, nhưng sự thật là đối với các thành phần ít may mắn hơn trong xã hội (vâng, phần đông trong đó là những sắc dân da màu thiểu số), khó khăn kinh tế gần như là một điều chắc chắn. Ai cũng tưởng sau khi COVID-19 giáng một đòn chí tử lên kinh tế Hoa Kỳ, thì khoảng cách chênh lệch giữa hai thành phần giàu-nghèo sẽ phần nào thu hẹp, nhưng oái oăm thay, mọi bằng chứng cho thấy sự khác biệt ấy
Do đó, chỉ khi nào người dân được quyền trực tiếp chọn Lãnh đạo qua bầu cử tự do, công bằng và dân chủ thì khi ấy những kẻ bất tài, có thành tích xấu, hay chỉ biết thu vét cho đầy túi tham, lợi ích nhóm hay làm tay sai cho Ngoại bang mới bị loại khỏi đội ngũ cầm quyền. Ngược lại, nếu vẫn tiếp tục chọn người theo thông lệ “đảng cử dân bầu” hay “đảng chọn, cán bộ bỏ phiếu” thì có trăm năm, nhân dân Việt Nam vẫn chưa tìm thấy ánh sáng ở cuối đường hầm.
Khi bỏ nước ra đi tìm tự do, tất cả bậc cha mẹ Việt Nam đều nghĩ đến tương lai của các đứa con mình.Các con cần phải học, học và học… Sự thành đạt của con em chúng ta trong học vấn được xem như là sự thành công và niềm hảnh diện chung của cha mẹ Viêt Nam trên miền đất tự do.
Thây xác trưng ra đó / Còn chưa đủ thối inh? / Mua chi thêm bầy ngựa / Cứt vung cả Ba Đình! - Trần Bang
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.