Hôm nay,  

Vũ Hoàng Chương--Tuyết Khanh

6/4/201920:21:00(View: 5295)
Vũ Hoàng Chương--Tuyết Khanh
 

Năm 1948, giữa khung cảnh tao loạn của cuộc chiến tranh Việt Minh--Pháp, thi sĩ Vũ Hoàng Chương viết những câu sau đây để trao tay một người bạn ở phái nữ:

  

Phải chăng từ độ ấy quan san

Trời đất cùng đau nỗi hợp tan

Nhưng chỉ mình ta phai áo lục

Còn Khanh sau trước vẫn hồng nhan

  

Mái vẫn bồng bênh tóc óng mây

Ngọc chưa mờ vẻ trán thơ ngây

Miệng anh đào vẫn mùa đang chín

Măng vẫn thon ngà búp ngón tay …

  

Khi hai người lại phải chia tay, ông viết:

 

Hoa lênh đênh trôi về cuối sông

Đầu sông lá giạt kiếp phiêu bồng

Đôi ta mấy thuở từng trôi giạt ...

 

Người bạn ở phái nữ ấy là kịch sĩ Tuyết Khanh, từng là người yêu, rồi thành vợ của nhà thơ Hoàng Cầm, nhưng từ một năm trước (1947), đã đứt liên lạc với Hoàng Cầm.

 

Một người học trò của gs. thi sĩ Vũ Hoàng Chương, ngạc nhiên vì sao vị thầy khả kính của mình lại viết những lời tràn đầy tình cảm như thế tới một người đã từng là vợ của một người khác, khiến dư luận trong văn giới một thời xầm xì về một “mối tình tay ba.”

 

Tại sao VHC lại dành rất nhiều tình cảm cho TKh? Thái độ của TKh như thế nào? Cuộc đời của TKh về sau ra sao? Sau nhiều năm tìm tòi, nhờ duyên may phát hiện được một số điều lý thú. Người học trò ấy xin được chia sẻ với các bạn, những người biết đến giá trị của thơ Vũ Hoàng Chương:

https://tranhuybich.blogspot.com/


 

 
 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hình ảnh thầy Thích Quảng Thanh sẽ được nhớ mãi bênh cạnh thơ và nhạc của Thầy, và tôi sẽ mãi nhớ nụ cười hồn nhiên với những bài ca phổ từ thơ của thầy, nó vẫn còn đó dù mai ngày người có đi xa.
Tôi chưa có cái hân hạnh được diện kiến thi sĩ Đỗ Trung Quân.
Hồi tháng giêng năm 2015, truyền thông nhà nước Trung Cộng đồng loạt đưa tin, họ chỉ cần một giờ đồng hồ để đánh chiếm toàn cõi Việt Nam, từ Hà Nội đến Sài Gòn.
Độc giả nầy lần đầu tiên mới diện kiến để bàn chuyện văn chương, thơ phú mà thấy cha nội nhà văn nầy ăn nói bạt mạng như vậy nên hơi làm lạ, con mắt tròn xoe như cái bi ve!
Trong cuộc sống hàng ngày không ai là không đề cập và thường nhắc nhở đến 2 chữ: “Hên Sui” chẳng khác nào câu nói: “Không ai sang ba họ không ai khó ba đời” để tự an ủi bản thân mình.
Ở Việt Nam ,một thành phần dường như bị gạt ra bên lề xã hội sau năm 1975 , là những thương phế binh của chế độ Việt Nam Cộng Hòa cũ .
Hân thấy cùng đi với cha ra khỏi phi-trường Tân-sơn-Nhất, đến chợ Bến Thành dừng chân trước những sạp bán vải, qua khu Vườn Lài, khu Chuồng Bò, ngược về khu cư xá Đô-Thành và điểm dừng chân cuối cùng là ngôi mộ của mẹ.
Trong sự lâng lâng vui đó tôi đi qua khu vườn trước sân chùa mà cảm thấy tiếng hát của người tín nữ ni sư nầy quyện trong từng lá cây, từng ngọn gió; tôi hình dung được nụ cười mãn nguyện của bà sau tấm khăn che mặt
Mấy lần theo Thầy Đi Tìm Vết Chân Đức Phật bên Ấn Độ, tôi đi qua những thành phố lớn như New Delhi, Patna, có ngày ngồi trên xe buýt chạy qua mấy thành phố nhỏ và nhiều làng xã hẻo lánh khơng biết tên.
Cách đây 156 năm, giữa khi cuộc nội chiến Hoa Kỳ đang diễn ra, tổng thống Lincoln trong bài diễn văn tại Gettyburg đã nói những tư tưởng đi trước thời đại.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.