Hôm nay,  

Cây ô môi ở Nam Bộ

13/06/201910:36:00(Xem: 5606)

   Bến xưa


Trở lại giòng sông xưa

Còn chút gì để nhớ ?

Cây ô môi còn đó

Trái thả làn gió đưa


Ngày đi gió sang mùa

Rụng đầy bông vú sữa

Em dịu dàng áo lụa

Quên chiều nay sắp mưa


Người đi ngàn dặm xa

Cuối chân trời xa lạ

Em nghiêng vành nón lá

Hối tiếc thời đã qua


Giòng sông uốn quanh co

Một bên bồi bên lở

Từ khi trời trở gió

Sóng vỗ bờ nhấp nhô


Khúc quành của giòng sông

Gió lao xao đầu sóng

Chiếc xuồng ba lá mỏng

Đang khuất dần đoạn cong


Người đi đã từ lâu

Sờn vai bao lớp áo

Mây im trời hết bão

Qua một thời biển dâu


Anh từ mỏi chân đi

Quay lưng cùng phố thị

Tìm mùi hương dạ lý

Mất từ buổi chia ly


Bến xưa chiều gió lên

Người về không kịp hẹn

Con đò ngang ghé bến

Chở một người khách quen


Bến xưa cú kêu sương

Sao rơi trời đã muộn

Tuổi đời nay đã luống

Tìm lại thời nhớ thương


Nào khác gì cơn mơ

Anh về như cánh gió

Lướt qua đầu ngọn cỏ

Xóa quảng đời bơ vơ


Giòng sông vẫn còn đây

Bến xưa thì vẫn đấy

Anh về anh ở lại

Cuối cuộc tình đắm say


Hồ Thanh Nhã



Cây ô môi ở Nam Bộ 


Ô môi là loài thực vật có tên khoa học là Cassia Grandis thuộc phân họ Vang . Cây có nguồn gốc ở Nam Mỹ, hoa đẹp màu hồng tươi, nở từng chùm rất đẹp. Cây có nhiều nhánh , cao chừng 10 đến 15 mét . .Quả hình trụ , dẹt dài từ 4đến 6 tấc , cong như lưỡi liềm , đường kính chừng 3 đến 4 cm, chia ra chừng 50 đến 60 ô . Mỗi ô chứa một hạt dẹt màu vàng cứng , quanh hạt có cơm màu nâu đen , vị ngọt mùi hắc . Trái là thức ăn bình dân , rẻ tiền của trẻ con nhà quê miền Nam vào khoảng 5-6 chục năm trước . Ở Việt Nam cây trồng chủ yếu ở miền Trung hay Nam bộ . Cây thường được trồng dọc theo bờ kênh rạch làm bóng mát cho các cây cầu khỉ . Cơm quả ô môi dùng để ăn chơi hoặc ngâm rượu làm thuốc . Có tác dụng giúp ăn ngon miệng , tiêu hóa tốt , chửa đau lưng , nhức mỏi . Cao cơm quả ô môi là thuốc kích thích tiêu hóa , nhuận tràng .  

Với nhiều công dụng làm thuốc , cây ô môi thường được ví như cây canh ki na của Việt Nam . Xin mời đọc thêm một bài thơ khác của tác giả :  


Mai sau             


Chúa nhật nầy anh đi rồi sao ?

Chẳng nghe anh nói trước câu nào

Chờ em một tí…thêm làn phấn

Cho má hồng như một thuở nào


Bữa nay thứ bảy mình đi chơi

Dẫu sao thì cũng gắng làm vui

Mai sau nếu lỡ mình xa cách

Còn mãi trong lòng kỷ niệm thôi


Sáng nay nắng sớm về công viên

Ấm áp lòng nhau một nỗi niềm

Miên man một sợi tơ trời trắng

Trôi giạt qua từng đợt gió lên


Lối nhỏ nầy từng đi bên nhau

Mà nay mỗi bước nặng làm sao ?

Dẫu chưa nói hết lời ly biệt

Cũng thấy trong lòng vẫn có nhau


Anh có thấy hàng phong xanh xưa ?

Bữa nay sắc lá đổi sang mùa

Gió Thu cuốn hết màu non mướt

Trả lại cho cành đỏ xác xơ


Anh thấy hồ xanh đôi thiên nga ?

Tung tăng rẽ nước …nắng chan hòa

Vô tư như một duyên tiền kiếp

Quấn quít nhau từ cõi rất xa


Anh nhặt giùm em viên sỏi con

Mai sau đôi lứa chẳng vuông tròn

Thì em đặt sỏi trong lòng suối

Thử đá vàng xem…một độ mòn


Mình nghỉ chân một chút nghe anh !

Dẫu cho ghế đá có vô tình

Mai sau cách biệt phương trời lạ

Em cũng ngồi đây…có một mình


Mình có nhau từ đôi bàn tay

Mai sau nào biết có sum vầy ?

Mai sau…hết nắm đời nhau nữa

Mười ngón tay nầy lẻ bạn đây !


Mình có hình nhau đôi con ngươi

Mai sau đời có cách ngăn rồi

Thì trong đôi mắt …toàn xa lạ

Lặng lẽ bên đời cảnh nổi trôi


Mình thở cùng nhau hơi thở dài

Hít chung lồng ngực khí ban mai

Mai sau nào được chung hơi thở

Ấm lạnh đôi đời…ngọn gió may


Mình đập cùng nhau …một nhịp tim

Mai sau dẫu đá nổi rong chìm

Cũng không thu nhỏ khung trời rộng

Liền cánh giang hồ đôi bóng chim


Anh vẫn thường khen mái tóc xanh

Thì đây…vài sợi giữ làm tin

Mai sau xa cách phương trời lạ

Vẫn có bên đời…em của anh


Hồ Thanh Nhã

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.