Hôm nay,  

Lễ hội Mường Khô, Huyện Bá Thước, Tỉnh Thanh Hóa

30/07/201909:59:00(Xem: 4051)

Hoàng tử Mường

Cả khóa gọi anh là Hoàng tử Mường

Dòng dõi chín đời quan lang

Trấn thủ cả một dãy giang san vùng cao Thanh hóa

Từ Cẩm Thủy trở lên

Đến tận đầu nguồn sông Mã

Dân các bản cung kính gọi anh là cậu

Hoàng tử nhóc con sẽ kế vị vua Mường

Suốt tuổi ấu thơ

Học cùng lớp với cô bé tóc thề thôn Bá Thước

Tình bạn mấy năm tiểu học dưới hiên trường

Hương rừng xưa một dãy trắng hoa đào

Việt Minh cướp chánh quyền

Anh vượt tuyến qua Lào

Tìm vào miền Nam đất hứa

Lớn lên anh cùng bạn bè trang lứa

Tình nguyện đầu quân bảo vệ quê hương

Trên khắp nẻo chiến trường

Vết xích xe cày tơi đất núi

Rừng Tây Nguyên quen cả lối đi mòn

Cho đến ngày mất Sài Gòn

Anh đi tù đất Bắc

Đằng đẳng mấy năm đốn gỗ trên rừng

Đau kiết lỵ cả tuần

Khó khăn lắm mới được một lần khai bịnh

Cô bác sĩ trại giam

Nhìn anh trân trối

Tìm hiểu ngọn nguồn

Mới nhận ra cậu hoàng tử ngày xưa

Bây giờ là người tù

Áo rách vá vai già nua trước tuổi

Cô tìm ra mọi lối

Giúp đỡ người bạn ấu thơ

Khỏi vác gỗ rừng sâu

Bằng một chân nấu bếp anh nuôi

Trong lòng họ mừng mừng tủi tủi

Nói chẳng nên lời

Bây giờ họ đã có lứa đôi

Tình bạn ấu thơ vẫn trinh nguyên như tờ giấy trắng

Hai cuộc sống như hai tầng cách biệt

Gặp người quen mà chỉ biết nhìn nhau

Chi xiết nghẹn ngào

Bên thắng cuộc

Còn bên kia thân tù cải tạo

Sau đó đoàn tù chuyển trại

Từ đó xa nhau

Như đoàn tàu rời ga xép

Bánh thép rập rình cọ xát đường ray

Mất hút trong đêm

Để lại vệt khói dài

Tan lặng lẻ bên hàng cây đầu gió

Anh ra tù

Kiếm sống bằng chiếc xích lô

Một buổi chiều rước khách đường xa

Đoàn tàu Bắc Nam xình xịch đến sân ga

Người khách nữ

Cứ quay đầu nhìn lại

Người đàn ông đạp còng lưng dưới nắng

Hỏi có phải ngày xưa

Anh học ở trường Bá Thước ?

Bây giờ họ mới nhận ra nhau

Qua bao năm tháng dãi dầu

Họ ghé vào quán nước

Nói chuyện nhiều hơn ngày trước trong tù

Cô bác sĩ ngần ngừ

Tặng anh hai chỉ vàng dành khi túng thiếu

Anh lắc đầu không lấy

Năn nỉ mãi anh mới cầm một chỉ

Gọi là giữ chút ân tình sót lại lúc còn thơ

Chở bạn đến chợ Bàn Cờ

Anh vòng xe trở về hướng cũ

Lòng thấy nao nao

Như buổi gặp tình cờ

Trong trại giam ngày xưa trên đất Bắc

Hai đường ray …vẫn vĩnh viễn song song

Tưởng chẳng còn gặp nhau

Người bạn tốt vùng cao

Mới hay số phận cũng cơ cầu

Họ lại gặp lần sau trên đất Mỹ

Cô bác sĩ một lần đi tu nghiệp

Cuối tuần tới thăm bạn cũ học y khoa

Họ đi dạo công viên

Tiện bước ghé vào tiệm mua vài tờ vé số

Cũng cầu may cho một lần xuất ngoại

Lại gặp hoàng tử Mường đang bán tiệm Liquor

Cũng khéo thay cho số phận tình cờ

Họ lại gặp nhau

Cũng trinh nguyên tình cảm lúc ban đầu

Ba lần họ gặp nhau

Trong ba thời gian cách biệt

Tình bạn thủy chung mấy chục năm trời

Không nồng ấm mà hình như tha thiết

Giữ hai cuộc đời

Hai số phận song song


Hồ Thanh Nhã



Lễ hội Mường Khô, Huyện Bá Thước, Tỉnh Thanh Hóa 



vna_potal_thanh_hoa_doc_dao_le_hoi_muong_kho_170053161_stand-1.jpg

                               Lễ hội Mường Khô –Bá Thước –Thanh Hóa.


Hàng năm vào ngày Mồng 10 tháng Giêng - Âm lịch , người Mường ở Thanh Hóa lại nô nức tổ chức lễ hội Mường Khô ở làng Muồng Do, Xã Điền Trung – Huyện Bá Thước , tỉnh Thanh Hóa. Tức là ngày giổ vua Mường , để tri ân Quận công Hà Công Thái và các vị tướng dòng họ Hà , có công dẹp loạn ở vùng biên giới phía Tây tỉnh Thanh Hóa cuối thế kỷ 18 đầu thế kỷ 19 .

Đến  với lễ hội Mường Khô , du khách được hòa mình vào không khí , nhộn nhịp của phiên chợ vùng cao , được thưởng thức những món ăn đặc trưng của đồng bào dân tộc Mường như rượu cần , cơm lam , canh đắng … và những trò chơi diễn đặc sắc như tung còn , chơi mảng , chọi gà , đánh đu , đánh cồng  chiêng . Người dân tộc Mường ở Bá Thước – Thanh Hóa rất coi trọng lễ hội Mường Khô , một nét văn hóa độc đáo của người miền núi .

Ngoài ra nét đặc trưng không đâu có là có hàng trăm thiếu nữ Mường mặc trang phục truyền thống  , mang mỗi người một chiếc cồng , vừa đi vừa diễn tấu hát múa . Tiếng cồng chiêng vang trong núi rừng là một trong  những thứ không thể thiếu trong lễ hội Mường Khô . Có năm lễ lớn, đoàn thiếu nữ Mường nầy đông đến ba trăm cô , thật là nhộn nhịp khó quên . Trong ngày lễ hội Mường Khô , không khí bản làng núi rừng bỗng trở nên tưng bừng sống động .

Vùng đất Mường Khô là nơi cư trú của dòng họ Hà Công , một trong những họ có uy tín , thế lực  nhất . Nơi đây cũng chính là quê hương của vị thủ lãnh phong trào Cần Vương Thanh Hóa Hà Văn Mao .Mỗi năm vào ngày Mồng mười tháng Giêng thì nhân dân ở làng Muồng Do , huyện Bá Thước Tỉnh Thanh Hóa và các xã lân cận đều nô nức chuẩn bị lễ hội Mường Khô với lòng thành kính để tưởng nhớ vua Mường , 9 đời tước hiệu Quận công của dòng họ Hà Công , có công khai phá và cai trị vùng đất núi rừng nầy .

Để chuẩn bị cho lễ hội , những người có uy tín trong làng và nhân dân bản địa sắm sửa chu đáo những đồ tế lễ như trâu , lợn , gà , cá , bánh chưng , rượu , hoa quả …Đồ tế lễ được sắp thành 18 mâm cổ trong đó có 10 mâm cổ mặn , 2 mâm bánh chưng và 6 mâm ngũ quả . Đồ tế lễ được đặt ở 2 nơi là : Đền Cụ ( Hậu cung ) và nhà chính , nơi thờ những vị có công với nước ở xứ Mường như các ông : Hà Công Thái , Hà Công Ngôn , Hà Công Chấn …Sau đó là những nghi thức tế lễ để tỏ lòng thành kính với tổ tiên và cầu mưa thuận gió hòa …Đối với mọi gia đình người Mường vùng cao Thanh Hóa thì lễ hội Mường Khô là một nét văn hóa truyền thống  đáng quí trong đời sống tâm linh của dân tộc Mường .Nét văn hóa nầy nên lưu giữ và phát triễn thêm cho các thế hệ sau ./.



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.