Hôm nay,  

Đồng Nữ

30/08/201900:00:00(Xem: 5470)

 Ông Hân giáng bạt tai vào mặt Hoa, gằn giọng:

 - Đồ bất hiếu! mầy phải lấy thằng Hưng con chú Ba, đây là lệnh, không lôi thôi yêu đương gì cả!

 Bà Hai đấu dịu:

 - Chuyện đâu còn có đó, ông bớt giận đi có được không?

 Bà Hai ngồi xuống ôm lấy Hoa vỗ về:

 -Con nghe lời ba đi, thằng Hưng cũng đẹp trai phong độ. Gia đình mình với chú Ba là chỗ quen biết lâu nay, vả laị chú Ba là xếp của ba con. Ông ấy là người có thế lực trên sở, cũng nhờ thế mà anh con xin được chân chuyên viên trên bộ, ba con và gia đình ta mới được như hôm nay!

 Hoa vẫn thút thít, bà Hai tiếp tục:

 - Nhà mình cũng có tiếng tăm ở quận này. Chuyện yêu đương của con không thể chấp nhận được, nó sẽ làm ô nhục danh giá gia đình ta. Người ta sẽ cười chê chúng ta!

 Anh Hoà xen vào, đe dọa:

 - Mày phải bỏ nó, bằng không tao sẽ cho đàn em và đám giang hồ xử nó!

 Hoa thôi khóc nhưng nước mắt vẫn chảy dài, sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu và  có tiếng tăm trong quận, cuộc sống vật chất đủ đầy, ai cũng cưng nhưng từ khi chuyện tình của Hoa lộ ra thì mọi việc laị thay đổi hoàn toàn. Những lời miệt thị cay độc, những lần hăm dọa rất dữ tợn, thậm chí ba và anh Hòa còn không muốn nhìn mặt nữa. Má thì chì chiết và than thở không ngừng, không khí trong nhà ngột ngạt và nặng nề quá. Hoa vốn hiền lành và hơi yếu ớt ngaỳ càng co rúm laị dưới sức ép của gia đình. Hoa đẹp lắm, thuỳ mị, nết na…bao anh chàng ngấp nghé làm quen, trong số ấy có Hưng con của chú Ba. Hưng con nhà thế lực, nên ba má Hoa ưng ý lắm! đã thế chú Ba laị là xếp của ba và cũng có ý tác thành con trai mình với Hoa. Khổ nỗi trái tim Hoa đã trao trọn cho Hương rồi! Hoa gặp Hương trong một lần đi chơi bar, đêm ấy Hoa và bạn bè đang tưng tưng nhảy ở cái bar quen thuộc, không khí rất sôi động, nhạc nhảy dậm dật, ánh đèn màu loang loáng quét, một không khí đầy ma mị nhưng hấp dẫn. Khói thuốc, rượu tràn ngập mặc dù Hoa chỉ nếm chút chút thôi. Bất chợt Hoa cảm thấy nhột nhột khi có người cứ nhìn chằm chặp mình, khi Hoa đi vào nhà vệ sinh thì người ấy cũng đi theo. Người ấy chủ động tự giới thiệu tên là Hương và xin số điện thoaị. . Phải công nhận là khi giáp mặt Hương, Hoa đã run lên. Đây là mẫu người mà hoa ấp ủ trong tim bấy lâu, những ngày còn đi học Hoa cũng thầm  yêu người này người kia nhưng chưa  bao giờ dám thố lộ ra. Hoa sợ bạn bè châm chọc, sợ thầy cô trách phạt, sợ dư luận kỳ thị…bao nhiêu nỗi sợ nó làm cho Hoa phải giấu kín tâm sự của mình, lúc nào cũng phải cẩn trọng đề phòng mọi người, lúc nào cũng phải che giấu cảm xúc và hành động của mình. Hoa dằn vặt  bản thân suốt bao năm trời. Không biết bao nhiêu đêm Hoa đã khóc thầm, cuộn mình trong chăn, những khi sóng tình nổi lên Hoa tự ngắt véo thân thể, ôm cái gối ôm mà lăn lộn. Mãi cho đến những năm cuối của đaị học Hoa mới dần cởi mở chút ít và dám sống cho bản thân mình!  Nhớ laị kỷ niệm ba năm trước, khi quen Hương ở bar. Đêm ấy Hương mạnh dạn hôn lên má Hoa  và nói:

  - Rất vui khi được làm quen với em.

 Hoa cũng hồi hộp đáp laị như vậy và từ đó hai đứa quen nhau. Hoa và Hương là cả hai mặt đối lập nhau, nếu Hoa thuỳ mị, nết na và hơi nhút nhát thì Hương laị mạnh bạo, cứng rắn và năng nổ biết bao. Lần đầu tiên đón nhận nụ hôn của Hương, Hoa tưởng chừng như mình tan chảy vào trong ấy. Hoa mềm nhũng trong vòng tay Hương và Hương như con thú đói vồ mồi. Vì yêu, Hoa đã nói dối mẹ:

 - Tối nay con ở nhà bạn, tuị con Hồng, con Huệ…nó tổ chức tiệc mừng con Hạnh sắp lấy chồng. Con và bạn bè muốn vui một đêm với nó!

 Đêm ấy Hoa đã ngủ laị nhà Hương, lần đầu tiên trong đời người con gái, Hoa đã biết thế nào là sự sung sướng của xác thịt. Hương ngấu nghiến như mèo vờn chuột, vần Hoa như một cái gối ôm…Những nụ hôn cháy bỏng ướt át khắp thân thể Hoa. Hương  cuồng khoái cắn cổ Hoa, bàn tay mạnh và cứng như tay đàn ông, vò bóp cặp vú xuân thì và đôi mông mọng múp míp. Hương lật sấp, lật ngửa Hoa cong mình rên rỉ trong cơn thống khoái…

 Tháng ngày qua mau, mới mà đã ba năm rồi kể từ ngày quen Hương, chuyện tình giấu kín nhưng cũng dần lộ ra. Bạn bè giãn ra, nhiều đứa tránh né hẳn. Có kẻ chẳng cần bóng gió gì mà thẳng thừng dè bỉu:

 - Đồ les, đồ biến thái!

 Có người thì trước mặt nói không sao, không vấn đề gì nhưng sau lưng thì kỳ thị:

 - Em đẹp thế, tiếc thay laị là ô môi.

 Một lần nọ hai đứa vào quán nước, bàn bên cạnh có người nói vu vơ:

 - Hai đứa con gái làm tình với nhau thì làm bằng cách nào nhỉ? tụi nó không có cái đó thì làm sao sướng được?

 Hương tỉnh bơ nhưng Hoa thấy xấu hổ và xót xa quá. Hương nắm bàn tay Hoa thật chặt và bóp mạnh, cái cảm giác bình tĩnh, trấn an của Hương đã giữ Hoa laị, nếu không có cái nắm tay đó có lẽ Hoa đã bỏ chạy khỏi quán rồi.

 Gia đình Hoa cũng nghe người ta xì xầm nên sanh nghi, nhân tiện chú Ba gợi ý tác hợp cho con trai nên ba má Hoa làm tới luôn. Hoa thương ba má nhiều lắm, có lúc Hoa nghĩ:” Thôi thì cứ ưng đaị đi, cứ sống giả như mọi người vậy” nhiều đêm Hoa suy nghĩ nát óc mà không tìm ra lối thoát. Hoa thố lộ với Hương thì Hương bảo:

 - Hai đứa mình bỏ trốn khỏi thành phố này!

Hoa dụi vào lòng Hương khóc:

 - Trốn đâu bây giờ? Không chừng đàn em của ba và anh Hoà sẽ làm haị đến Hương! Em không thể làm thế được!

 Hương mủi lòng:

 - Nếu em lấy chồng thì Hương sẽ ở vậy suốt đờí

 Tan sở buổi chiều, ông  Hân đi nhậu với chú Ba còn anh Hoà đi karaoke với đám bạn. Hoa ăn cơm với mẹ,bà Hai nhỏ nhẹ:

 - Con cứ lấy thằng Hưng đi, mình sống như mọi người vẫn sống vậy! ai cũng phải lấy vợ lấy chồng, còn chuyện yêu đương riêng tư thì cứ để thời gian nó hoá giải.

 Hoa trả lời:

 - Con thương ba má nhưng con không thể làm vậy! Con không thể giả trá lấy người mà mình không thương để che mắt thiên hạ, làm vậy thì haị người ta mà mình cũng khổ đau chứ sung sướng gì, việc này còn tồi tệ hơn cả sự thật của bản thân con!

 Bà Hai vẫn vớt vát:

 - Thì mình cứ theo thói thường của người đời mà sống, cưỡng laị thì khổ lắm con ơi, bao nhiêu rắc rối, rồi còn danh giá gia đình mình nữa!

 Bất thần ông Hân về sớm, thấy hai mẹ con thủ thỉ, ông  lầm lì:

 - Nếu con thương ba má thì con phải lấy thằng Hưng, không có đám nào ngon lành và xứng hợp hơn đám này!

 Anh Hoà thường chơi bời sau giờ làm nên luôn vễ trễ, không hiểu sao chiều nay cũng về sớm thế. Thấy cả nhà đang nói chuyện Hoa. Anh cũng nói:

 - Em cứ lấy thằng Hưng đi, cứ sống như mọi người vậy! còn chuyện em với con Hương thì cứ để đó, nếu thỉnh thoảng em có gặp nó thì cũng chẳng sao!

 Hoa hết sức cay đắng và ngán ngẩm khi nghe những lời này, mọi người quen sống dối trá đã thành nếp, dối trá từ việc công sở, quan hệ giao tiếp cho đến tình cảm cá nhân trong gia đình. Hoa biết cả nhà lo cho tương lai cuả mình nhưng cũng tính toán cho mối quan hệ làm ăn cũng như cái danh giá hão huyền của chính họ. Đành rằng thương nhưng bất chấp mình thế nào thì ra haị mình mất thôi. Nếu ngày trước Hoa tự hào về gia đình mình bao nhiêu thì giờ ngán ngẩm bấy nhiêu, cái danh giá hão huyền trở thành cái gánh nặng, cái bóng đè, nó áp lực tối đa lên đời sống riêng tư của mình. Ngày trước Hoa nghĩ mình may mắn nên sanh ra trong gia đình giàu có, danh giá. Giờ Hoa ước gì mình sanh ra trong gia đình bình dân, chắc sẽ không bị cái áp lực nặng nề này! Cái áp lực suốt bao nhiêu năm làm cho Hoa chỉ biết khóc, con cụm laị đến độ mất cả sức phản kháng. Thậm chí có người còn bảo:

 - Con Hoa sinh ra trong gia đình  có thế lực, thế mà nó rất hiền lành và nhút nhát đến thế! lẽ ra nó phải ngông nghênh lắm mới phải chứ! 

 Hoa ngồi lặng lẽ nãy giờ, lắng nghe cả nhà và miên man suy tư. Bất thần Hoa đứng dậy:

 - Ba và anh nghĩ sao? nếu ba và anh lấy phải người vợ không yêu mình. Người ấy lấy chỉ vì mượn ba và anh làm cái bình phong che đậy giới tính mình, che mắt thiên hạ. Liệu ba và anh có hạnh phúc không?  Có danh giá không? Khi cô ta lấy ba và anh nhưng vẫn cứ thậm thụt với những người đàn bà khác!

 Cả nhà im phăng phắc, không ai nói được câu nào.

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất lăng thành, 7/2019

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bao dung – một từ nghe thật thanh thoát. Âm tiết của nó cũng thật bình dị, thốt ra từ thanh quản nhẹ nhàng không cần uốn nắn, như cỏ mọc từ đất, như mưa từ trời. Vậy mà ngày nay, trong một xã hội đứng đầu thế giới về tự do, về quyền con người, hai từ “bao dung” bỗng dưng khó tìm. Chính trong tháng Sáu này, tháng gọi là Pride Month, những câu chuyện thương tâm về cộng đồng LGBTQ+ bị chìm trong bóng tối. Có lẽ trong sáu tháng qua, nước Mỹ có quá nhiều những phát ngôn, biến cố, thay đổi mà đối với truyền thông, đó là điều cần phải nói, và nói mỗi ngày. Hoặc cũng có lẽ, trong một chính quyền đang nỗ lực bác bỏ DEI, đóng chặt cửa với di dân, thì truyền thông cũng không dám đào sâu về những gì thuộc về cộng đồng yếu thế. Cho dù, đó là một án mạng lấy đi cuộc sống một con người, hoặc chấm dứt những nguyên tắc vốn đã được nhìn nhận hàng thập kỷ.
“Nơi nào người ta bắt đầu đốt sách, nơi đó người ta rồi cũng sẽ thiêu người.”— Heinrich Heine. Câu nói nổi tiếng từ thế kỷ XIX của thi sĩ Heinrich Heine, tưởng chỉ là tiếng vọng u ám của bóng ma lịch sử nhưng hôm nay, giữa thế kỷ XXI, lời cảnh báo ấy lại trở nên rúng động – ngay trên đất nước từng được xem là ngọn hải đăng của tự do học thuật. Oái oăm thay, những dấu hiệu đầu tiên của bóng tối không phát xuất từ một chế độ độc tài phương Đông, mà từ chính nước Mỹ – xứ sở từng được xem là ngọn hải đăng của giáo dục tự do.
Donald Trump không đội vương miện, nhưng ông đã luyện được cách bắt cả một đảng chính trị quỳ gối. Và cũng như các ông vua cổ đại, ông không cần luật – ông chính là luật. Nếu Toà Tối cao chống đối, ông sẽ gọi đó là “phản quốc.” Nếu truyền thông phản biện, ông gọi đó là “tin giả.” Nếu có cuộc bầu cử mà ông thua, ông sẽ bảo đó là “gian lận.” Và nếu có ai dám nói điều gì khác, ông sẽ gửi quân đội tới – như ông đã làm ở Los Angeles, để dạy cho đám biểu tình “hỗn xược” ấy một bài học về dân chủ... bằng đạn cao su và lựu đạn cay.
Ryanne Mena là một nhà báo đưa tin về tội phạm và an toàn công cộng cho Southern California News Group. Thứ Sáu, 6/6, ngày đầu tiên diễn ra cuộc biểu tình phản đối chính sách nhập cư của chính quyền Trump, chống lại các cuộc bố ráp của Cảnh Sát Di Trú (ICE), Mena đã có mặt ngay trên đường phố Los Angeles, bên ngoài Trung tâm giam giữ Metropolitan,L.A. Tại đây, cô bị trúng đạn hơi cay ở đùi bên trái Ngày kế tiếp, nữ phóng viên này bị trúng đạn cao su của các đặc vụ liên bang bắn vào đầu, bên phải, cách tai của cô chỉ khoảng 1 inch. Những tấm ảnh Mena và các đồng nghiệp khác bị thương lan tỏa khắp Instagram, Twitter.
Giữa lúc Tòa Bạch Ốc đang tìm mọi cách cứu vớt mối quan hệ Trump-Musk thì các cựu quan chức an ninh y tế cho biết chính quyền Trump hủy bỏ $766 triệu trong các hợp đồng nghiên cứu phát triển vaccine mRNA để chống lại các loại đại dịch cúm. Với họ, đây là đòn giáng mới nhất vào quốc phòng quốc gia. Họ cảnh báo rằng Hoa Kỳ có thể phải nhờ đến lòng trắc ẩn của các quốc gia khác trong đại dịch tiếp theo. ABC News dẫn lời Beth Cameron, cố vấn cao cấp của Trung tâm Đại dịch thuộc Brown University Pandemic Center, và là cựu giám đốc Hội đồng an ninh quốc gia Tòa Bạch Ốc, cho biết: “Các hành động của chính quyền đang làm suy yếu khả năng phòng ngừa của chúng ta đối với các mối đe dọa sinh học. Việc hủy bỏ khoản đầu tư này là một tín hiệu cho thấy chúng ta đang thay đổi lập trường về công tác chuẩn bị ứng phó với đại dịch. Và điều đó không tốt cho người dân Mỹ.”
Ăn mặc đẹp là nói về thời trang. Lịch sử “thời trang cao cấp” thuộc về truyền thống của Pháp: Haute couture từ thế kỷ 17. Đến thế kỷ 19, ngành thời trang cao cấp đã phát triển thành một phương tiện kích thích tăng trưởng trong nền kinh tế Pháp. Trong thời gian này, các nhà tạo mốt như Dior, Chanel và Balenciaga đã được thành lập. Tuy nhiên, vào thế kỷ 20, ngành thời trang cao cấp ở Pháp đã mất đi phần lớn sự huyền bí của mình và phải đối mặt với sự cạnh tranh ngày càng tăng từ các thị trường quốc tế khác, đặc biệt là ở Ý và Hoa Kỳ. Sự thành công của bối cảnh thời trang quốc tế và tiềm năng lợi nhuận đã thu hút sự chú ý của các tập đoàn hàng xa xỉ, được tiên phong bởi ông trùm kinh doanh người Pháp và người sáng lập LVMH Bernard Arnault vào năm 1987. Ngày nay, các tập đoàn này vẫn tiếp tục duy trì hoạt động lịch sử của các nhà thời trang xa xỉ thông qua việc bổ nhiệm các giám đốc sáng tạo, những người diễn giải và chỉ đạo triết lý thiết kế của thương hiệu.
Chiều Thứ Sáu cuối cùng của Tháng Năm 2025, tỷ phú nhất thế giới Elon Musk, người đứng đầu Bộ Hiệu Quả Chính Phủ (DOGE) bước vào Phòng Bầu Dục. Musk đội nón kết đen có chữ MAGA, mặc áo thun đen có chữ “The Dogefather,” vest đen, đứng kế Tổng thống Trump – chỗ đứng quen thuộc của Musk từ khi Trump tái đắc cử. Hình truyền thông từ Phòng Bầu Dục đưa đi cho thấy, thỉnh thoảng, đôi mắt của Elon Musk nhắm nghiền với vết bầm trên mắt phải chưa tan, đầu lắc lư, lắc lư. Không biết là ông ta đang tận hưởng không khí phủ đầy vàng của Bạch Cung hay tâm hồn đang…phiêu diêu ở Sao Hỏa? Đó là ngày cuối cùng được cho là ngày làm việc của Musk trong Tòa Bạch Ốc, theo cách chính quyền Trump thông báo.
Dù cụm từ này mới phổ biến trong thế kỷ 21, DEI thực ra là một là chương mới trong hành trình dài kiến tạo một xã hội công bằng của nước Mỹ. Các giá trị mà DEI hướng tới đã từng được khẳng định trong các văn kiện lập quốc, và tiếp tục được củng cố thông qua những cột mốc quan trọng như Đạo Luật Dân Quyền năm 1964, các Chính Sách Nâng Đỡ Người Thiểu Số, cùng những phong trào đấu tranh vì công bằng sắc tộc, bình đẳng giới, quyền lợi người tàn tật, cựu quân nhân và di dân
Trong lịch sử cuộc chiến Việt Nam, Đảng Cộng sản Việt Nam đã nhân danh dân tộc để lãnh đạo toàn diện công cuộc đấu tranh giành độc lập và cuối cùng thống nhất đất nước vào năm 1975. Sau 50 năm, đất nước đang chuyển mình sang một kỷ nguyên mới và Đảng vẫn còn tiếp tục độc quyền quyết định vận mệnh cho dân tộc. Trong bối cảnh mới tất nhiên đất nước có nhiều triển vọng mới. Thực ra, từ lâu, đã có hai lập luận về vai trò của Đảng đã được thảo luận.
Ngày 18 Tháng Năm 2025, báo điện tử Tuổi Trẻ đưa tin ông Phạm Minh Chính (thủ tướng nước Việt Nam) hướng dẫn Bộ Nội vụ Việt Nam chuẩn bị phát động phong trào toàn dân thi đua làm giàu, đóng góp, xây dựng, bảo vệ đất nước. Phong trào thi đua này dựa trên nội dung trọng tâm, cốt lõi của nghị quyết 68 của Bộ Chính trị Việt Nam về phát triển kinh tế tư nhân và kế hoạch thực hiện nghị quyết này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.