Hôm nay,  

Tiểu Trấn Hoa Mộc Lan

11/09/201900:00:00(Xem: 3278)

Mới mà đã hai mươi năm trôi qua kể từ khi chuyển về cái tiểu trấn xinh xinh dễ thương này, hai mươi năm cũng là tựa, là lời của một bài hát; nói theo điển cố thì hai mươi năm như "Bóng câu qua cửa sổ", nói có hơi hướm "Trang - lão" một chút là: hai mươi năm như nước chảy mây bay, như phi hoa lạc diệp… Cái tiểu trấn này giờ toàn là dân "xì - Mễ ", da màu và Việt. Người Mỹ da trắng lần lượt rời đi theo tỉ lệ với dân di cư chuyển đến.    Cái tiểu trấn nghèo nhưng đẹp và thơm biết bao với những cây Mộc Lan. Mộc Lan có trong sân, vườn, bên đường... cứ vào chiều là hương bay thơm nồng cả không gian. Mỗi chiều chạy bộ là tôi laị gặp một người phụ nữ da trắng. Bà có vẻ là một người rất khá giả, cuộc sống phong lưu, dáng người thanh gọn và hay cười. Bà cũng đi bộ và còn hơn thế nữa. Bà cầm theo những tuí ni-lon cứ mỗi bước chân bà laị cuối  xuống nhặt rác bỏ vào túi, cứ như thế hết năm này qua năm khác, trước đó thì tôi không biết nhưng từ khi chuyển về đây tôi đã thấy bà làm như vậy. Hai mưoi năm đi bộ nhặt rác loanh quanh trong tiểu trấn. Đã đôi lấn tôi đứng laị bắt chuyện với bà:

- Thưa bà! bà thật xinh đẹp và đáng khâm phục biết bao. Tôi thấy bà nhặt rác ở tiểu trấn đã nhiều năm nay.

- Chào ông! cảm ơn ông đã khen, tôi chỉ muốn giữ cho tiểu trấn của mình sạch và đẹp thôi!Bà trả lời.

Sau đó tôi hỏi tên bà, trò chuyện một hồi tôi nói lời cảm ơn bà với sự chân thành và khâm phục:

- Thưa bà! bà thật xinh đẹp, tên của bà cũng đẹp nhưng hành động của bà còn đẹp hơn nhiều lần. Tôi muốn nói lời cảm ơn bà từ đáy lòng của tôi.

Bà cười vô cùng rạng rỡ và bắt tay tôi:

- Cảm ơn ông! những lời nói ngọt ngào và chân thật

Rồi bà laị tiếp tục bước đi và cuối xuống nhặt rác. Tôi cũng tiếp tục cung đường chạy bộ của mình nhưng trong đầu tôi miên man với không biết bao nhiêu là ý nghĩ. Tôi chợt nhiên so sánh hình ảnh bà Mỹ già thong thả đi bộ và nhặt rác, cứ mỗi bước chân laị cuối xuống lấy rác sao có vẻ giống như những vị sư hành "Tam bộ nhất bái" quá! Dẫu biết là rất khập khiễng khi so sánh như thế nhưng tôi  vẫn thấy có gì đó giông giống. Bà già Mỹ trắng nhặt rác với ý nghĩ trong sáng, thánh thiện. Bà chỉ mong cho tiểu trấn được sạch, đẹp. Bà làm trong một thời gian dài như thế rõ ràng là sự nhẫn naị và tâm nguyện của bà thật đáng khâm phục biết bao. Bà làm không hề cầu mong đáp trả, không cần ai biết… cứ âm thầm làm, làm tự nhiên và vui vẻ. Cái tâm hạnh của bà sao giống như "Bồ tát" vậy. Nhà Phật có câu:

"Việc thiện dù nhỏ nhất cũng cố làm

  Việc ác dù nhỏ cũng cố tránh"

Hay kinh Thánh cũng có câu: "Siêng năng gieo sẽ gặt được vụ mùa bội thu."

 Bà già này có thể không cần biết những "lý thuyết" này nhưng bà đã thực hành ngay trong thực tế. Tôi cảm ơn bà với tất cả sự chân thành và khâm phục, còn hơn thế nữa tôi cảm ơn bà thay cho những cư dân của cái tiểu trấn này. Những cư dân này với nhiều lý do như: tập quán, văn hoá hay trình độ… gì gì đó  vẫn cứ giữ nguyên cái thói quen xả rác nơi công cộng, ồn ào nơi công cộng  và những đặc tính xấu khác  làm phiền đến láng giềng. Những người da trắng họ bỏ tiểu trấn ra đi cũng vì không ít phiền muộn từ những lý do trên. 

Cứ mỗi mùa hè và muà thu, bà Mỹ già da trắng này laị tiếp tục đi bộ và nhặt rác, những bước chân thong thả rảo quanh tiểu trấn của bà giữ cho tiểu trấn sạch đẹp, hành động của bà còn đẹp và thơm hơn hoa Mộc Lan ở tiểu trấn này.

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng thành mùa hạ cũ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.