Hôm nay,  

Chút Tản Mạn Về An Uống

9/18/201900:00:00(View: 3701)

Ăn uống vốn là lẽ đương nhiên và hết sức thường tình của con người cũng như mọi loài khác trên thế gian này. Nó còn được dân gian liệt kê vào trong nhóm” tứ khoái”… Người ta thường lý luận: “Ăn để sống”, “sống để ăn”; xem ra vấn đề không chỉ đơn giản là ăn với uống

  Trong phạm trù bài phiếm luận này, xin không đề cập đến những nghĩa đen, nghĩa phái sinh, trừu tượng…đaị để như: ăn hối lộ, ăn vóc học hay, ăn bẩn, ăn dày, ăn trông nồi ngồi trông hướng… Ở đây chỉ  nói về cái sự ăn uống thuần túy của chúng ta hôm nay.

  Nước Việt xưa nay trải qua mấy ngàn năm gian khó, nghèo đói, chiến tranh…nên cái sự ăn uống nó tối quan trọng, trong cái tiềm thức của chúng ta lúc nào cũng lo sợ đói kém, mất mùa nên luôn thủ, phòng hờ đồ ăn thức uống. Ăn uống nó cũng tùy theo vùng, miền mà có những điểm khác biệt nhau, thức ăn uống và cách chế biến cũng rất đặc thù theo địa phương. Ví như người Bắc thì thích thịt chó, nhưng người miền Tây thì khoái rắn, chuột đồng… Người phương Tây thì họ ăn uống tương đối “đơn giản” hơn. Họ chỉ ăn thịt những gia súc quen thuộc như: heo, bò, gà, cừu, tôm, cá... Người Việt thì ăn tất cả mọi con vật ở trên thế gian này từ gia súc, gia cầm cho đến chim bay trên không, cá lội dưới biển, thú chạy trong rừng thậm chí cho đến sâu bọ, nhộng, côn trùng, bò sát… ăn không chừa một loài nào. Có người hóm hỉnh bảo: “con gì cục cựa là ăn được hết!”  quả thật không ngoa,  cục cựa thì  ăn dược đã đành, nó không cục cựa cũng chẳng tha, ăn nốt! người Việt chịu ảnh hưởng cái văn hoá Tàu hết sức nặng nề từ, chính trị, văn hoá, đời sống… gần như “copy” tất cả. Vì vậy mà cứ suy diễn “ngũ hành âm dương” vào ăn uống, cho rằng ăn cái này bổ dương, cái kia tráng kiện…Từ đó không biết bao nhiêu con vật chết thảm: pín cọp “*”, ngọc dương , tinh hoàn hải cẩu, hải mã, tắc kè, bìm bịp ngâm rượu… Tất cả nhằm phục vụ cho cái tôi, cái bản ngã ích kỷ tham lam của mình. Họ không biết rằng một khi thức ăn vào nó đi khắp thân thể chứ nó đâu có thể chạy thẳng đến cái chỗ mà họ muốn nó đến để mà “bổ:, “sung”, “cường dương”:… Họ còn ảnh hưởng nặng nề ở những cách chế biến quái đản vô cùng tàn bạo mà họ nghĩ sẽ là cách ăn đem laị sự bổ dưỡng cao nhất như: ăn cá xối dầu sôi (vẫn còn sống ), ăn hùng chưởng ( treo gấu lên chỉ nướng sống hai chân trước), hoặc bê con thui nguyên con rồi xẻo từng mảnh… Thật không thể nào kể hết sự tàn độc mà người ta nghĩ ra để ăn. Địa ngục đâu xa, đâu ở dưới đất. Địa ngục ngay trên bàn ăn, ngay trên bát đĩa này! La Sát đâu phải mặt xanh nanh vàng mà chính là những thực khách này! Những con vật chết oan khốc, thảm thương này thần thức của chúng oán hận biết bao nhiêu? Nhà Phật có câu: “Ăn chúng nửa cân, kiếp sau nó ăn laị tám lạng” cứ thế mà oan oan tương báo. Cái sự ăn là thế, cái uống cũng liền theo, rượu bia chảy tràn như suối. Từ thành thị tới thôn quê đâu đâu cũng thấy nhậu: “vzô, vzô”… giàu thì nhà hàng, tửu điếm; nghèo thì quán nhậu bình dân , quán cóc… thi nhau ăn nhậu. Ăn uống riết rồi mang một thân bệnh tật: gout( thống phong), đau khớp, đau gan, đau bao tử… gia đình xào xáo! Nhưng xem ra không có ai biết dừng. Hôm nay đau thì nghỉ nhưng mai đỡ một chút laị nhậu, ăn… Họ ăn như thể ngày mai không được ăn uống vậy! có người ví von: “sáng quá cà phê, chiều quán nhậu” hoặc: “trên trời dưới nhậu”… Đã vậy còn khích nhau rằng: “nam vô tửu như kỳ vô phong”, hoặc: “không nhậu không phải đàn ông”…Rồi đến đàn bà cũng nhậu, nam nữ bình quyền mà!

  Ngoài những món đặc biệt cầu kỳ chỉ có ở nhà hàng sang trọng, được giữ bí mật kỹ vì sợ dư luận; giới bình dân thì cũng có muôn cách ăn: nướng trui, nuớng mọi, nhúng dấm, chần nước sôi, ăn sống, rang muối… kể sao hết nỗi đau đớn đến tột cùng của những con vật xấu số này!

  Nếu ở những xứ khác khi phát hiện những cá thể to lớn, đặc biệt… thì người ta bảo vệ nguồn gien quí hiếm, bảo vệ con vật đặc biệt cho xứ sở, thiên nhiên… còn xứ ta thì những con vật ấy trở nên cao giá vô cùng, người người tranh mua, tranh bán  đem về giết thịt để phục vụ bọn đaị gia lắm tiền nhiều của nhưng thiếu văn hoá, thiếu từ tâm! Những con vật đặc biệt ấy chẳng may bị phát hiện thì thật tội nghiệp biết bao? Chúng chỉ có mỗi một đường chết, chết thảm để phục vụ cho cái thân tứ đaị của những người mê lầm chấp nó là thật, là dài lâu!

  Ngaỳ nay người người săn lùng của ngon vật lạ, thú trên rừng sạch bóng, hải tộc trong đồng, ngoài biển cũng vắng teo: chim, cheo, chồn…rắn, rùa, rái…tôm, tép, tằm…cá, cua, cọp… Con gì cục cựa đựơc là ăn được!

  Cái sự ăn uống như thế này sẽ đưa chúng ta về đâu? chắc cũng không phải chờ đợi lâu. Hiện nay quả báo đang hiện tướng: ung thu tràn lan ( báo chí bảo đứng hàng top của thế giới), bệnh gout đang hoành hành trong giới trẻ, cao mỡ , cao máu…ngaỳ càng nhiều và trẻ hoá hơn…! người với người rất dễ động loạn, giết nhau không vì lý do gì, người người sống trong tâm trạng bất an…Chúng ta sẽ về đâu? Xã hội này sẽ về đâu? nếu không thức tỉnh, nếu cứ tiếp tục ăn uống như hôm nay?

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng Thành

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.