Hôm nay,  

Ông Tăng Xứ Tuyết

06/11/201900:00:00(Xem: 3334)

Từng bước chân khoan thai đạp lên thảm lá vàng xào xạc, từng hơi thở nhè nhẹ hòa quyện vào khí trời se se lạnh. Thầy ung dung bước trên con đường mòn quanh co dẫn lên núi. Con đường này mười lăm năn nay đón bước chân hành thiền của thầy. Cảnh vật, cỏ cây quanh đây dường như đã quen thuộc bóng dáng thầy. Bọn sóc nhảy nhót quanh quẩn mà không hề sợ sệt. Mẹ con nhà nai tròn xoe mắt nhìn thầy quên cả gặm cỏ bên vệ đường. Lòng từ bi như từ trường lan toả dọc theo bước đường của thầy. Bất chợt thầy thấy bên tảng đá nhô ra sát bờ sông có bóng nữ nhân ngồi một mình. Thầy chột dạ tự nhủ:

- Yêu quái trêu ta chăng? ta đã đi trên con đương mòn này bao năm rồi mà!

Thầy vẫn ung dung bước tới, khi còn cách cô gái mươi mét thầy gọi:

- Này cô gái kia! cớ sao ngồi nơi vắng vẻ một mình? trời đã về chiều, hãy về đi, kẻo nguy hiểm.

Thầy gọi ba lần cô gái mới lên tiếng:

- Về đâu bây giờ? tôi chẳng còn gì để mất nữa cả!

Nghe qua thầy cũng đoán được câu chuyện thế nào rồi. Thầy bèn nói:

- Cô về đi! cô còn cha mẹ, anh em. Cô còn tương lai của cô!

Cô gái thút thít:

- Bao nhiêu yêu thương, tin tưởng giao hết cho người. Nay người ta phụ con rồi nên con muốn gởi mình nơi khúc sông này!

Cô gái dứt lời thì thầy khóc rống lên trông rất thảm thiết. Cô gái ngạc nhiên hỏi:

- Sao thầy laị khóc?

Thầy không trả lời mà vẫn khóc như lớn hơn. Cô gái từ ngạc nhiên sang bối rối  cao độ mà không biết làm sao, lúc bấy giờ thầy mới nói:

- Tôi thờ sư phụ đã ba mươi năm vậy mà nay sư phụ đuổi tôi đi. Giờ tôi không còn ai, không nơi nương tựa...  nên cũng định đến khúc sông này tự tận!

Cô gái nghe xong thắc mắc:

- Thầy có thể tìm sư phụ khác mà thờ, quanh đây còn nhiều chùa thầy có thể xin tá túc, việc gì phải tự tận?

Chỉ chờ có thế thầy nghiêm sắc mặt nhìn thẳng mắt cô gái, giọng cương quyết:

- Cô đã biết chuyện, cớ sao không về đi còn ở đây toan tính hại thân? chỉ vì một chàng trai vô duyên với mình mà đành cướp công cha mẹ sao?

Cô gái hoàn toàn bị khuất phục, cuối đầu tạ ơn thầy rồi xuống núi. Thầy tiếp tục cất bước di lên. Lòng thầy cảm thấy có chút xót xa thương cảm cho đời:

- Chúng sanh khổ, khổ chúng sanh! Tình ái dính mắc khổ laị thêm khổ.

Lên chót đỉnh thầy ngồi xếp bằng trên lá khô tĩnh tâm, điều hơi thở. Từng chiếc là vàng cuối thu bay bay trong gió, có chiếc rơi trên y thầy trông như những con bướm lớn đậu trên thân. Mặt trời dần dần xuống thấp, bóng thầy như lồng trong bóng hoàng hôn. Một cảnh tượng đẹp như thật như mơ.

Canh tư hôm sau thời công phu thầy pha trà ngồi bên cữa sổ nhìn ra sân chùa. Chợt thất tuyết bay thầy buộc miệng nói thầm:

- Thời gian qua nhanh cuốn đi tất cả, vô thường chẳng đợi ai. Hôm qua lá vàng còn rơi vậy mà sớm nay tuyết đã bay bay trắng trời rồi.

Ngoài hiên, một lớp tuyết mỏng tinh khiết phủ khắp sân cỏ, cái nền trắng muốt của làm cho ngọn đèn lồng treo bên hiên thêm đẹp lạ kỳ. Thi hứng khởi lên thầy lấy giấy phóng thảo một đoản khúc:

  Bỏ quên phố thị bên đời

  Độc thân hành cước dạo chơi rừng thiền

  Thảo lư đánh giấc thuỳ miên

  Tỉnh ra tuyết đã ngoài hiên đong đầy

 Thầy hôm nay có cuộc hẹn với các phóng viên. Họ muốn gặp thầy về câu chuyện rắc rối mấy tuần trước. Số là có tờ báo lả cải muốn câu khách, bịa chuyện thầy tư tình với một nữ thí chủ. Họ còn mạo phạm viết thư tình bảo là của thầy. Những kẻ quá khích, những người cả tin kéo đến la ó đòi thầy phải ra đi...  Các đồ đệ thân cận bảo thầy phải thưa họ ra tòa. Thầy gạt đi:

- Thôi đi! các con không cần làm gì cả, cái bong bóng khi nó xì hết hơi thì như miếng giẻ thôi! vả laị chúng ta con nhà Phật, tin sâu nhân quả; có thể trong quá khứ từng gây rắc rối cho họ nên nay họ laị tìm đến ta!

Đúng hẹn giới truyền thông đến thật đông. Họ vào đề ngay mà không khách sáo đưa đẩy gì cả:

- Thầy nghĩ sao khi tờ báo ấy tố thầy có tư tình?

Thầy cười:

- Tình chung cho cả chúng sanh còn chưa xong lấy đâu ra tư tình?

Bọn họ cật vấn tiếp:

- Thầy có ý kiến gì về những bức thư tình mà họ bảo của thầy?

Thầy cười rất an nhiên:

- Nhờ các ông về thưa với bà chủ báo rằng: Thư tình viết thế vụng lắm! nếu tôi viết thì mùi hơn nhiều.

Sau hơn một tiếng trao đổi, nhóm phóng viên lấy làm thõa mãn lắm, trông  họ thay đổi và có thiện cảm hẳn. Họ xin hỏi câu cuối:

- Ngoài vụ này, chúng tôi còn nghe một tin khác. Người ta đồn thầy là bậc cao tăng, đến đây ẩn thân để hành hoá?

Bấy giờ thầy cười to, giơ ngón tay ra dấu bịt miệng laị:

- Vừa mới đẩy người ta xuống tận bùn sao giờ laị thổi lên tận mây xanh vậy? Các ông đừng nói như thế nữa nhé! Tôi chỉ là ông tăng bình thường đến đây đạp  tuyết  hoằng dương chánh pháp; nơi nào cần thì tôi đến, xong việc thì tôi đi.

Buổi phỏng vấn kết thúc bằng bữa cơm chay khoản đãi. Tăng chúng, Phật tử cùng mọi người đều thấy hoan hỷ vô cùng. Kể từ năm ấy ai cũng thân mật mà cung kính gọi thầy: Ông tăng xứ tuyết.

 

Đồng Thiện

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Để làm lễ kỷ niệm, xí nghiệp TimeRide đã nghĩ ra cách tổ chức cuộc lễ phải rất đặc biệt là chương trình hoạt náo ba chìu, với 600 tòa nhà và 2000 chiếc xe của Bá linh 1989, tức xe Trabant, được tái tạo.
Thưa quí độc giả, nói về Ngọc Xá Lợi và những điều linh thiêng huyền diệu ắt hẳn sẽ có người tin và người không tin, bởi vì nó thuộc về lãnh vực tâm linh huyền bí với những hiện tượng xảy ra ngoài kiến thức mà khoa học hiện tại đã chưa thể chứng minh.
Cụ Phan Khôi sinh năm 1887, khi viết về Ông Bình Vôi (1956) và Ông Năm Chuột (1958), cụ đã ở tuổi 71 trước khi qua đời ở tuổi 72 (1959). Chúng tôi là kẻ hậu sinh viết bài này nhân kỷ niệm 60 năm giỗ cụ : Kỷ Hợi 1959—Kỷ Hợi 2019.
Sự phát triển của kỹ thuật điện toán và công nghệ thông tin đã và đang làm thay đổi một cách sâu sắc mọi mặt của xã hội hôm nay, đạo pháp cũng không nằm ngoại lệ.
Lãnh đạo Đảng và Nhà nước CSVN biết sợ Tầu là nhục, nhưng còn hơn nghe dân để mất Đảng. Tư duy này đã rõ như ban ngày trong cách hành xử ngoại giao và bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, cả trên đất liền và biển đảo, trước áp lực của Trung Cộng, của các thế hệ lãnh đạo Việt Nam từ sau 1975.
Tôi nhặt được cụm từ “Kho Trời đã khoá” trong truyện ngắn (Chân Dung Một Cô Gái Việt Nam) của Tâm Thanh. Người kể chuyện tên Diễm, sinh ra tại Na Uy, và làm việc như một thông dịch viên (on call) cho sở cảnh sát di trú tại thủ đô Oslo. Nhân vật chính tên Vân, bị bắt giữ về tội ăn cắp và nhập cư bấ́t hợp pháp.
Ngôi chùa đầu tiên mình thăm hôm Thứ Năm có tên là Takayama Betsuin Temple Trasure House.
Cách nay đúng 30 năm, Bức Tường Berlin "sụp đỗ" vào ngày thứ năm mùng 9 tháng 11 năm 1989. Biến cố này đã được nhiều nhân vật lãnh đạo Tây Phương - chẳng hạn như Cố Thủ Tướng Đức Kohl, Cựu Tổng Thống Ba Lan Walesa, Cựu Ngoại Trưởng Mỹ Clinton .... - đánh giá xem như biến cố quan trọng nhứt trong thế kỷ 20.
Chúng ta đang sống trong lòng cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại. Cuộc đấu tranh không phải chỉ thấy được ở trong nước với những ngón đòn cô lập và tù đầy. Cuộc đấu tranh đã thể hiện trên thế giới Mạng trong và ngoài nước. Kẻ thù biết rõ con đường làm chia rẽ cộng đồng và chúng đã thành công.
Hay tin con Tina T mở tiệm ở trung tâm thương maị (shopping) đối điện làm cho chị Julie N tức giận: “Đồ phản phúc, đồ ăn cháo đá bát… “
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.