Hôm nay,  

Sổ Tay Cư Sỹ Tưởng Năng Tiến – Tu Tịnh Khẩu

12/04/202009:26:00(Xem: 7699)


blank


Thần tốc, thần tốc hơn nữa, táo bạo, táo bạo hơn nữa. Tranh thủ từng giờ, từng phút, xốc tới mặt trận, giải phóng miền Nam. Quyết chiến và toàn thắng! Tinh thần này cần được vận dụng công cuộc phòng chống dịch bệnh hiện nay của nước ta.

T.T. Nguyễn Xuân Phúc


Sống giữa thời mắc dịch – thỉnh thoảng – tôi vẫn nghĩ đến chuyện bị Cô Vy (đột ngột) đến thăm, với đôi chút băn khoăn. Chết thì cũng chả oan uổng gì nữa nhưng mang cuộc đời về không thì kể cũng hơi buồn. Không công danh, sự nghiệp (gì ráo) đã đành; chút hư danh (liệt sỹ, thạc sỹ, tiến sỹ, kẻ sỹ, chiến sỹ, đấu sỹ, dũng sỹ, hàn sỹ, thi sỹ, văn sỹ, họa sỹ … ) cũng không luôn. Bia mộ chỉ ghi vỏn vẹn là “thường dân” ngó cũng kỳ. 


Loay hoay mãi rồi cũng tìm ra được một giải pháp khả thi: tôi sẽ tu tại gia để mộ bia có thể ghi mình là … cư sỹ! Cạo trọc đầu vô chùa tu với mệt, chớ tu tại gia thì khoẻ re. Chỉ cần giữ ngũ giới thôi là cũng đủ ngon rồi:

  1. Pànàtipàtà veramanì: Tránh xa sát sinh.

  2. Adinnàdàna veramanì: Tránh xa sự trộm cắp.

  3. Kàmesu micchàcàrà veramanì: Tránh xa sự tà dâm.

  4. Musà vàdà veramanì: tránh xa sự nói dối.

  5. Không nói gì ráo trọi cho tới chết luôn.

Đúng ra giới luật thứ 5 là không rượu chè (suràmeraya majjappamàdatthàna veramanì: Tránh xa sự dễ dãi uống rượu và các chất say) nhưng ngưng uống là tui sẽ ngưng thở luôn tức khắc nên phải lật đật thay thế bằng một giới luật khác, cũng nghiêm khắc không kém: tịnh khẩu.

Dù có cái thói xấu hễ rượu vào là lời ra nhưng bắt đầu từ hôm nay tôi nhất định  chỉ uống (tì tì) và đọc với viết thôi, chớ sẽ không nói năng chi nữa. Sáng sớm, mới vô mạng đã thấy ngay một bài viết hấp dẫn (“Chống Dịch Là Khát Vọng Của Giới Trẻ Lúc Này”) trên báo Thanh Niên.” Mà nào có riêng chi “giới trẻ.” Xem ra thì đây là “khát vọng” của cả nước luôn – bất kể già trẻ, thành phần, giới tính … Coi nè:

https://scontent-sjc3-1.xx.fbcdn.net/v/t1.0-9/p843x403/92099232_2722694484506411_3184782979436118016_n.jpg?_nc_cat=102&_nc_sid=730e14&_nc_ohc=kb1NcU2QA18AX8f-1fv&_nc_ht=scontent-sjc3-1.xx&_nc_tp=6&oh=41cd9356c491d60c1da9fdbc3decbb46&oe=5EB34D49


Thiệt là quá đã, và quá đáng nên không tránh được nhiều điều tiếng eo xèo, xin ghi lại dăm ba – theo thứ tự
alphabetique:

  • Hoàng Bùi: “Nếu mà việc này là thật, thì mình bảo anh em đảng viên cộng sản này, mình bảo thật nhé, anh chị em đảng viên lãnh đạo ấy, nhất là lãnh đạo cao cấp ấy, mình bảo thật nhé… Anh chị hãy đâm đầu vào nắp cống mà chết đi.” 

  • Thảo Dân : “Nhục lắm. Mà giả như có định đem cá thính chim mồi ra thì cũng nên chọn lựa và đạo diễn cho cẩn thận. Dân giờ nó không còn ngu như thời bà Cát Hanh Long nữa đâu.”

  • Hoàng Dũng : “Mẹ kiếp bọn Tuyên giáo đảng cộng sản vô liêm sỉ. Chúng suỵt cho các nhà mạng nã tin nhắn xin tiền dân, suỵt nhà báo dựng lên những ví dụ về người nghèo mà vẫn ủng hộ tiền vàng cho nhà nước chống dịch… Mả bố chúng nó, gương bà Cát Hanh Long còn sờ sờ kia kìa.”

  • Mạc Việt Hồng: “Việt Nam nên thôi cái bài lải nhải kiểu này đi. Nghe chướng lắm, chối lắm. Muốn nêu gương tốt thì các quan chức hiến xe, hiến nhà, góp vàng, góp usd chống Covid đi, đừng ‘bòn khố rách sắm dù sơn kiệu/ Hút máu dân làm rượu làm trà’ kiểu này nữa.”

  • Dinh Huong: “Trẻ không tha già không thương. Hút hết tủy bào tận xương.”

  • Lương Thị Huyền: “Tôi ngả nón trước những việc thiện lành, nhường cơm sẻ áo cho nhau mà mọi người đang làm trong cơn dịch bệnh này… Ngược lại, không có hành động nào khiến tôi khinh bỉ bằng cái việc cả một nhà nước, đã không lo cho dân thì thôi, mặt mũi nào, nỡ lòng nào nhận lấy từng xu lẻ tiền ‘bán con gà’ của một cụ già nghèo, rồi ‘tiền con cháu cho tích cóp lại’, ‘tiền tiết kiệm của bà mẹ Việt Nam anh hùng’... nhân danh quyên góp chống dịch. Đã thế không cảm thấy bẽ mặt lại còn đăng báo khoe.”

  • Luân Lê :“Không còn bất cứ ngôn từ nào để nói nữa! Một người Mẹ Việt Nam anh hùng già cả đập lợn góp toàn bộ số tiền vài triệu đồng tiết kiệm được. Một người phụ nữ già sống một mình trong cảnh nghèo khó bán con gà duy nhất để quyên góp.Và giờ thì tới tận 5 người phụ nữ già không nơi nương tựa quyên góp tới 23 triệu đồng.”

  • Bùi Văn Thuận: “Lãnh đạo quốc gia mà để cho dân nghèo nhan nhản đã không ra gì, đằng này lại còn chìa tay vui vẻ và ca tụng khi nhận ‘đóng góp’ từ một bà già ‘không còn lai quần’ thì quả thực rất khốn nạn!”

  • Từ Thức : “Dụ các cụ già ăn phân gà hoài… Bao giờ tới lượt các đầy tớ lớn, các đại gia cúng lều, cúng vàng, cúng xe hơi, cúng dinh cơ ở ngoại quốc để làm gương cho trăm họ ?”

  • Phuong Tran: “Quyên góp gom tiền của trẻ em, cụ già, những người già neo đơn là một việc làm quá tệ hại và ngược đời.Vậy mà bọn phóng viên cò mồi còn bày trò làm truyền thông rùm beng. Điều này chỉ gây hiệu ứng ngược.”

  • Phạm Minh Vũ: “Giá như, chủ tịch quốc hội Kim Ngân bán bớt một nửa số áo dài đang có để ủng hộ cho chính phủ, thì 2 học sinh đâu phải đập heo tận 200 trăm triệu, số tiền để vào đại học, để chuẩn bị hành trang cho tương lai phía trước, sao đảng nỡ lấy tương cái của các em để quyên góp? Đáng lý ra đó là việc của chính phủ, của người lớn chứ? Và giá như, đảng, chính phủ yêu nước và thương dân thật thì hay biết mấy!”

blank


Đảng & chính phủ có yêu nước yêu dân (thật) không là điều mà tôi không dám quyết, và cũng chả bận lòng. Đã là người tu hành nên tôi không còn muốn quan tâm quá nhiều đến chuyện thế tục nữa. 

Nẫy giờ, có mọi người làm chứng, tôi không có khen chê hay phê phán ai ráo trọi. Những lời chỉ trích, mỉa mai, xỉa xói, rỉa rói, rủa xả (rất khốn nạn/ mả bố chúng nó/ hút máu dân làm rượu làm trà/ đâm đầu vào nắp cống mà chết đi/ nhục lắm) đều là của thiên hạ cả hết trơn. 

Những qúi vị có tên tuổi thượng dẫn (Hoàng Bùi, Thảo Dân, Hoàng Dũng, Mạc Việt Hồng, Đinh Hương, Lương Thị Huyền, Luân Lê, Bùi Văn Thuận, Từ Thức, Phương Trần, Phạm Minh Vũ) sẽ bị mang khẩu nghiệp nặng, và rất có thể sẽ bị công an phường mời lên làm việc vì đã xúc phạm đến lãnh đạo nước ta, chớ riêng tui thì hoàn toàn và tuyệt đối vô can đó nha. Nói trước cho mà biết như vậy để khỏi mất công gửi giấy triệu tập. Tui nhứt định tu tại gia, và cương quyết sẽ không rời nhà – trừ trường hợp rượu bia đều cạn!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đến nay, đối với đồng bào ở trong nước và cộng đồng người Việt ở hải ngoại kể từ 30-4-1975, sau 45 năm, những ngày ấy, những năm tháng ấy, không bom đạn trên đầu, nhưng sao trong lòng của mỗi chúng ta cứ lo âu, xao xuyến, sục sôi những chuyển đổi. Không sục sôi chuyển đổi sao được, những tiến bộ Khoa học Công nghệ 4.0, nhất là sự tiến bộ của điện toán, của hệ thống truyền thông, thông tin vượt tất cả mọi kiểm soát, vượt mọi tường lửa, thế giới phô bày trước mắt loài người, trước mặt 90 triệu đồng bào Việt Nam, những cái hay cũng như những cái dỡ của nó một cách phũ phàng.
“Bà X khoảng bốn mươi tuổi, hiện đang sống với chồng và con gái trong một căn nhà do chính họ làm chủ, ở California. Bà nói thông thạo hai thứ tiếng: Anh và Việt. Phục sức giản dị, trông buồn bã và lo lắng, bà X tuy dè dặt nhưng hoàn toàn thành thật khi trả lời mọi câu hỏi được đặt ra. “Bà rời khỏi Việt Nam vào năm 1980, khi còn là một cô bé, cùng với chị và anh rể. Ghe bị cướp ba lần, trong khi lênh đênh trong vịnh Thái Lan. Chị bà X bị hãm hiếp ngay lần thứ nhất. Khi người anh của bà X xông vào cứu vợ, ông bị đập búa vào đầu và xô xuống biển. Lần thứ hai, mọi chuyện diễn tiến cũng gần như lần đầu. Riêng lần cuối, khi bỏ đi, đám hải tặc còn bắt theo theo mấy thiếu nữ trẻ nhất trên thuyền. Chị bà X là một trong những người này.
Tìm được ý nghĩa thực của phương trình từ năm 2012 nhưng không dám công bố vì còn kẹt một bí mật cuối cùng, loay hoay nghiên cứu, tìm tòi hàng năm không giải nổi. Nó nằm trong chữ C² (C bình phương) – bình phương tốc độ ánh sáng. Vật chất chỉ cần chuyển động nhanh bằng (C), tốc độ ánh sáng, là biến thành năng lượng rồi, còn sót cái gì để mà đòi bay nhanh hơn? – C+1 đã là dư. C nhân hai, nhân ba là dư quá lố, vậy mà ở đây còn dư kinh hồn hơn, là c bình phương lận – c nhân với c (186,282 x 186,282) nghĩa là khoảng 34,700,983,524 dặm/ giây!
Sau trận Phước Long 6/1/1975, Hoa Kỳ im lặng, Ủy ban Quốc tế Kiểm soát và Giám sát Đình chiến bất lực, cuộc chiến đã đến hồi chấm dứt. Ngày 10/3/1975, Thị xã Ban Mê Thuột bị tấn công thất thủ sau hai ngày chống cự, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh rút quân, cao nguyên Trung phần lọt vào tay cộng sản. Ngày 8/3/1975, quân Bắc Việt bắt đầu tấn công vào Quảng Trị, Quảng Trị mất, rồi các tỉnh miền Trung lần lượt mất theo.
Khi bỏ nước ra đi tìm tự do, tất cả bậc cha mẹ Việt Nam đều nghĩ đến tương lai của các đứa con mình.Các con cần phải học, học và học… Sự thành đạt của con em chúng ta trong học vấn được xem như là sự thành công và niềm hảnh diện chung của cha mẹ Viêt Nam trên miền đất hứa.
Tháng Tư lại trở về, gợi nhớ đến ngày cuối cùng, lúc toàn miền Nam rơi vào tay đoàn quân xâm lược từ phương bắc, lần này là lần thứ 45! Trong ký ức của mỗi người dân miền Nam chúng ta, có biết bao nhiêu khúc phim lại được dịp hiển hiện, rõ ràng và linh động như vừa mới hôm qua. Có người nhớ đến cảnh hỗn loạn ở phi trường Tân Sơn Nhất, có người không sao quên được những năm tháng tù tội trong trại giam cộng sản, có người nghẹn ngào ôn lại cảnh gia đình ly tán trong những ngày kinh hoàng đó, và có biết bao người còn ghi khắc mãi những ngày lênh đênh trên sóng nước mịt mù hay băng qua rừng sâu núi thẳm để tìm đến bến bờ tự do.
Tôi sinh ra đời tại miền Nam, cùng thời với “những tờ bạc Sài Gòn” nhưng hoàn toàn không biết rằng nó đã “làm trung gian cho bọn tham nhũng, thối nát, làm kẻ phục vụ đắc lực cho chiến tranh, làm sụp đổ mọi giá trị tinh thần, đạo đức của tuổi trẻ” của nửa phần đất nước. Và vì vậy, tôi cũng không thấy “phấn khởi” hay “hồ hởi” gì (ráo trọi) khi nhìn những đồng tiền quen thuộc với cuộc đời mình đã bị bức tử – qua đêm! Suốt thời thơ ấu, trừ vài ba ngày Tết, rất ít khi tôi được giữ “nguyên vẹn” một “tờ bạc Sài Gòn” mệnh giá một đồng. Mẹ hay bố tôi lúc nào cũng xé nhẹ nó ra làm đôi, và chỉ cho tôi một nửa. Nửa còn lại để dành cho ngày mai. Tôi làm gì được với nửa tờ giấy bạc một đồng, hay năm cắc, ở Sài Gòn – vào năm 1960 – khi vừa mới biết cầm tiền? Năm cắc đủ mua đá nhận. Đá được bào nhỏ nhận cứng trong một cái ly nhựa, rồi thổ ra trông như hình cái oản – hai đầu xịt hai loại xi rô xanh đỏ, lạnh ngắt, ngọt lịm và thơm ngát – đủ để tôi và đứa bạn chuyền nhau mút lấy mút để mãi
Chiến tranh Việt Nam có hai chiến trường: Đông Dương và Mỹ. Bắc Việt cố gắng kéo dài cuộc chiến trên chiến trường Việt Nam và đồng thời làm mệt mỏi công luận trên chiến trường Mỹ. Đứng trườc chiến lược này và kế thừa một di sản là sức mạnh quân sự, các tình trạng tổn thất và phản chiến đang gia tăng, Tổng thống Nixon cân nhắc mọi khả năng trong chính sách. Nixon quyết định chỉnh đốn các trận địa chiến cho miền Nam Việt Nam trong khi củng cố khả năng chiến đấu cho họ. Sự giảm bớt vai trò của chúng ta sẽ hỗ trợ cho công luận trong nước Mỹ. Trong thời gian này, Nixon cũng để cho Kissinger tổ chức mật đàm càng nhanh càng tốt.
Bất kỳ chiến lược nào để giảm bớt mối đe dọa từ các chính sách xâm lược của Trung Quốc phải dựa trên sự đánh giá thực tế về mức tác động đòn bẩy của Hoa Kỳ và của các cường quốc bên ngoài khác đối với sự tiến hóa bên trong nội bộ Trung Quốc. Ảnh hưởng của những thế lực bên ngoài đó có giới hạn về cấu trúc, bởi vì đảng sẽ không từ bỏ các hoạt động mà họ cho là quan trọng để duy trì sự kiểm soát. Nhưng chúng ta quả thực lại có những khí cụ quan trọng, những khí cụ này hoàn toàn nằm ngoài sức mạnh quân sự và chính sách thương mại. Điều ấy là những phẩm chất “Tự do của người Tây phương” mà người Trung Quốc coi là điểm yếu, thực sự là những sức mạnh. Tự do trao đổi thông tin, tự do trao đổi ý tưởng là một lợi thế cạnh tranh phi thường, một động cơ tuyệt vời của sự cách tân và thịnh vượng. (Một lý do mà Đài Loan được xem là mối đe dọa đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, chính là vì nó cung cấp một ví dụ với quy mô tuy nhỏ nhưng lại hùng hồn về sự thành công của hệ thống chính trị và kin
Nửa tháng trước hiệp định Genève (20-7-1954), trong cuộc họp tại Liễu Châu (Quảng Tây, Trung Cộng), từ 3 đến 5-7-1954, thủ tướng Trung Cộng Châu Ân Lai khuyên Hồ Chí Minh (HCM) chôn giấu võ khí và cài cán bộ, đảng viên cộng sản (CS) ở lại Nam Việt Nam (NVN) sau khi đất nước bị chia hai để chuẩn bị tái chiến. (Tiền Giang, Chu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngõa hội nghị [Chu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản xã, 2005, Dương Danh Dy dịch, tựa đề là Vai trò của Chu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 "Hội nghị Liễu Châu then chốt".) (Nguồn: Internet). Hồ Chí Minh đồng ý.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.