Hôm nay,  

Về Với Thiên Nhiên

25/05/202018:45:00(Xem: 4504)

 


  Ngày chiến sĩ trận vong cũng như những ngày lễ khác của xứ này, người dân nghỉ ngơi, đi chơi, thăm thú họ hàng… Năm nay ngày lễ vẫn còn dịch bệnh nên số người đi chơi giảm rất nhiều, các thương xá, nhà hàng vẫn còn đóng cửa nếu có mở cũng rất hạn chế khách. Ngày chiến sĩ trận vong là ngày lễ quốc gia, tưởng niệm công ơn những người đã vì đất nước mà xả thân, những anh hùng vệ quốc, xây dựng tổ quốc, những người con ưu tú vì lý tưởng tự do mà hiến thân. Hiến thân cho tự do của xứ sở Cờ Hoa và cả tự do của một phần nhân loại trên thế gian này. 

 Ngày lễ của xứ sở này không có những bài diễn văn dài thòng lòng nghe không kịp vuốt mặt, không có những chính khách lên gân với lời lẽ đao to buá lớn, chém sắt chặt đanh, laị càng không có lệnh phải chưng hình ông kẹ bà chằng hay cờ này cờ nọ. Cả xứ sở tìm đỏ con mắt cũng không có một câu khẩu hiệu nào. Ngày lễ là của dân người dân tận hưởng ngày nghỉ của mình,  người thì lên rừng, kẻ xuống biển, hoặc ở nhà mở tiệc BBQ. Chỉ đơn giản thế thôi! Nhưng khi xứ sở cần thì mọi người sẵn sàng!

 Ngày lễ năm này tôi lái xe về với thiên nhiên, một vùng rừng núi xanh mướt, nơi có ngọn thác Amicalalo. Nơi này vốn là đất của người Mỹ bản địa mà chúng ta quen gọi là người Da Đỏ. Ngọn thác không lớn lắm nhưng độ cao gần như thẳng đứng, nước từ trên đỉnh núi chảy xuống ào ạt suốt ngày đêm. Ngàn năm trước, tôi chưa đến nó đã chảy thao thức như thế rồi, ngàn năm sẽ chắc chắn nó sẽ còn chảy như thế. Trước khi đến được chân thác, xe chạy qua những vùng thôn quê mênh mông bát ngát. Thôn quê ở đây đất rộng mênh mông, mỗi người nông dân có cả trăm hoặc ngàn mẫu tây. Hoặc là trồng đậu, bắp… và các loai nông sản khác. Cũng có nhiều trang trại chỉ để trồng cỏ không mà thôi, cái màu xanh của cỏ mát mắt, các trang trại nối tiếp nhau, chỉ ngăn cách bằng hàng rào gỗ thấp tới đầu gối, chỉ là trang trí làm duyên, chỉ là dấu hiệu thôi chứ chẳng phải để bảo vệ, những con bò và ngựa nhởn nhơ gặm cỏ trông sao mà thanh bình chi lạ. Người nông dân ở đây bao đời nay như thế, cuộc sống bình yên, thanh thản họ chưa bao giờ biết đến những từ: Tịch thu, trưng dụng, qui hoạch, giải toả, quốc hữu hoá, sở hữu chung…Tôi bất chợt nổi cái ý nghĩ khùng điên:” Giá mà mình bất ngờ đột tử giữa vùng quê này, rồi tái sanh làm một anh chàng Mỹ trắng, sống những tháng ngày yên ả với đồng quê, mặc kệ thế sự của thiên hạ, thế chẳng phải hạnh phúc lắm sao?” nhưng tôi laị phì cười với cái ý nghĩ đó. Tôi biết rằng nếu làm một anh chàng Mỹ ở nông thôn naỳ thì sẽ không còn cơ hội tiếp xúc hoặc tu học Phật. Đồng quê Mỹ là xứ sở của người da trắng, dân da màu: Đen, Mễ, Á châu khó mà sống nổi và cũng không chịu nổi cái tĩnh lặng ở đây. Đồng quê Mỹ là đất của Tin Lành, tìm đỏ mắt không có lấy một ngôi chùa, không ai biết đến đạo Phật. Đồng quê Mỹ là nơi giữ cái hồn, cái bản sắc Mỹ. Đồng quê Mỹ đẹp, thanh bình với những con đường chạy giữa những trang trại cho đến tận chân trời, thỉnh thoảng gặp một ngôi nhà nhỏ bán hoa, một đống nông sản trước cổng (người mua tự lấy và tự bỏ tiền vào cái lon). Xe cứ chạy bon bon, có lúc vào những thị trấn nhỏ, xa xưa với toà thị chính cổ kính. Những toà thị chính của các thị trấn đồng quê nó man mác hoài niệm của thời đi mở cõi lập quốc, nó vừa cổ, vừa tịch mịch như mảnh hồn của trăm năm trước. Ở những thị trấn đồng quê, những thị trấn cổ  thường có những cửa hàng nho nhỏ bán đồ cổ, tiệm kẹo truyền thống, nhà hàng bé tí… rất Mỹ, rất đặc trưng, rất hợp với những tâm hồn lãng mạn hoài cổ. Đến thì háo hức, đi thì lưu luyến, xe chạy qua rồi vẫn ngoái đầu xem lần cuối. 

 Tôi laị nghĩ thầm:” Nếu mình tái sinh làm anh chàng Mỹ trắng ở đồng quê này, sống với thiên nhiên. Muà xuân nằm trên cỏ nhìn người yêu tết hoa daị đội đầu, đời như thế cũng đáng sống biết là bao!” cái duyên phần và phước đức như thế cũng đủ lớn để quên nỗi khổ của đời, nỗi khổ của sanh tử luân hồi…Có lẽ cũng vì phước báo hữu lậu như thế mà sanh tử luân hồi miên viễn vô biên. Tôi lái xe giữa đồng quê mà những ý nghĩ cứ lung linh trong tâm, những ký ức từ xa xăm đâu mà laị hiện về như cuốn phim quay chậm. Tôi lại nhớ một câu chuyện:” Làm vua trong bảy ngày” (không nhớ tác giả là ai) và tự cười thầm:” Giá những điều ước có thật thì tôi sẽ ước mình tái sinh bảy lần nữa thôi, kiếp nào làm anh chàng nông dân giữa trang traị hoa vàng, một kiếp làm chàng công tử hào hoa rong chơi cho kỳ hết những thành cổ: Roma, vienna, London, Athen…Một kiếp khác làm tay cowboy miền viễn tây, kiếp khác làm tay chơi ở thành đô hoa lệ New York, Paris, Hollywood… cho đến kiếp thứ bảy thì trở thành thiền sư ở tuyết sơn”. Nhà Phật thường bảo:” tâm tưởng sự thành” hoặc là:” Tòng tâm tưởng sanh”, những ý nghĩ nảy ra vốn có hạt giống từ trong tạng thức ( A laị da thức). Có lẽ nào tôi đã từng như thế nên nay hoàn cảnh làm cho nó phát lộ ra ý nghĩ này, vừa nghĩ vừa cười thầm.  Bất chợt vợ ngồi bên hỏi:” Anh nghĩ gì mà cười thầm hoài vậy?” tôi vẫn cười không ngớt, nói ra ý nghĩ  khùng điên thì người sẽ bảo ta khùng điên thật chứ chẳng phải chơi! 



 Bảy lần tái sanh laị ở nhân gian là mức tối đa của một người trước khi chứng quả Arahanta. Người đã chứng tứ quả A La Hán thì dứt sanh tử luân hồi, từ đây như mây trắng bay, tâm tư vắng lặng, dứt bặt mọi khổ đau, sung sướng.  Cái phước báo của thế gian này đầy dụ hoặc, con người mê đắm chấp trước nên mới phải luân hồi. Phước báo thế gian tuy làm cho sanh tử chẳng dừng nhưng đâu dễ có và cũng đâu phải ai cũng có. Bằng chứng là những người nông dân ở đồng quê kia quả là ít so với hàng tỉ người trên thế gian này ngày đêm sống trong khổ đau thiếu ăn , thiếu mặc, chiến tranh, cường hào ác bá…hoặc giả sống ở những vùng đất đai khô cằn, ít ỏi, nhiều thiên tai địch họa…

 Người nông dân Mỹ sống ở đồng quê nhưng không có nghĩa là lạc hậu hay chậm tiến hơn ở thành phố, không đâu! Họ vẫn tiếp cận với khoa học kỹ thuật, vẫn thụ hưởng đầy đủ những phương tiện vật chất hiện đaị của nền văn minh này. Người nông dân Mỹ là người đang lưu giữ và bảo tồn bản sắc Mỹ, những nét đặc trưng chưa bị pha trộn lai tạp như ở những thành thị phồn hoa đô hội. Có lẽ cũng vì thế mà người nông dân Mỹ có tánh bảo thủ hơn, ít cởi mở hơn người Mỹ ở nơi phố xá thành đô. 

 Nước Mỹ mới hơn ba trăm tuổi, tuy quá trẻ nhưng có một sức mạnh phi thường, không chỉ về kinh tế, quân sự mà còn ở sức mạnh mền ( soft power) đó là tính nhân văn cao cả, tinh thần tự do bất diệt, văn hoá khai phóng… “ Hãy đưa cho ta nỗi khổ nhọc của ngươi…” ( lời khắc dưới chân tượng nữ thần tự do), hoặc là: Tự do không phải tự nhiên mà có “ Freedom is not free”… Đó là tính cách Mỹ, đặc trưng Mỹ, bản chất Mỹ. Mỹ là đẹp (âm Hán Việt, nghĩa của từ Hán đã khẳng định như thế)

 Trườc khi xe vào khu vực đồng quê, trên xa lộ tôi thấy những bảng đèn dùng để thông báo tin tức tình hình xa lộ: kẹt xe, tai nạn…. chẳng hạn). Trong mùa dịch người ta cho chạy những hàng chữ rất hay, vừa nghiêm túc vừa hài hước: “ Wash your hand, watch your speed”, đặc biệt có một câu mà ai thấy cũng phải phì cười và xem laị cách lái xe của mình:” Drive safety or we call your mom”, quả thật trên đường có không ít những tài xế ẩu, bất cẩn giành đường, lấn làn xe, hoặc thô lỗ như những đứa trẻ hư, cần phải gọi mẹ chúng đét đít cho vài roi! Người ta bảo người Mỹ thường rất nghiêm, ít đùa cợt chớt nhã như người Việt, chuyện gì cũng làm quan trọng hoá ( serious) nhưng xem ra người Mỹ cũng rất hài hước, dí dỏm và chơi chữ cũng là một tay sành điệu. 

 Thác nước Amicalalo, vùng đồng quê Japer, con sông Chatahoochee, Chatanooga, Cherokee… những địa danh của người Da Đỏ xa xưa. Họ là chủ nhân của những vùng đất này và cả Bắc Mỹ, thời gian biến thiên, thế sự vô thường, dòng đời thăng trầm trôi chảy không ngừng. Người da trắng đến đây khai phá và cũng đã tiêu diệt rất nhiều những bộ lạc Da Đỏ. Người da trắng đã lập nên xứ sở Cờ Hoa, giương cao ngọn cờ tự do và cổ vũ cho tự do trên toàn thế giới. Xứ sở Cờ Hoa đã cưu mang và dang tay tiếp nhận hàng chục triệu người khắp thế gian này. Họ là những nạn nhân của chiến tranh, đói nghèo, bất công xã hội, kỳ thị chủng tộc, kỳ thị tôn giáo, phân biệt chính trị, giới tính…có vô số những người vốn không có vấn đề gì nhưng vẫn tìm đến đây để thực hiện giấc mơ Mỹ, thậm chí có rất nhiều người giàu có, con cháu viên chức cấp cao của những nước khác cũng tìm đến Mỹ… điều ấy cho thấy sức hút đầy hấp dẫn của xứ sở này! Người Việt đến đây cũng tròm trèm bốn mươi lăm năm ( tuy kẻ trước người sau), phần nhiều cuộc sống đều yên ổn, ấn no, cũng có một số thành công lớn nhưng cũng có một số vẫn nghèo ( quả là cái phước kém quá, dù đến Mỹ nhưng vẫn nghèo, nghèo rớt mồng tơi, thậm chí phải sống không nhà). Người Việt ở xứ sở này, nhận đây làm quê hương thứ hai của mình, ít có ai muốn hồi về cố quốc nhưng lòng vẫn hoài cố quận. Quê hương là thế, chỉ có thể rứt con người ra khỏi quê hương chứ không thể rứt quê hương ra khỏi tâm con người. Quê hương thứ hai này cũng thế mà thôi! Làm sao xa rời được ( xa rồi lấy gì mà ăn), xa rồi thì nhớ những đồng quê mênh mông bất tận chân trời kia chịu sao nổi, một mai xa thì nhớ ánh đèn màu của Las Vegas chẳng phân biệt được ngày và đêm. Quê hương thứ hai này trong ngày lễ chiến sĩ trận vong làm cho người ta nhớ thế nào là nhân đạo, thế nào là hoà hợp, hoà giải. Nội chiến chấm dứt, quân hai bên bình đẳng với nhau, không có lễ mừng chiến thắng, không có nhục mạ bên thua. Người sống sống hoà bình với nhau, người chết chôn chung một nghĩa trang, không có lính bên này hay bên kia, mỗi ngôi mộ đều một tấm bia như nhau, một lá cờ, một bông hoa… Bình đẳng, tôn trọng và đều được tưởng nhớ chung! Thế gian này dễ gì có nơi nào làm được như thế, nếu không muốn nói rằng chỉ có mỗi ở xứ sở Cờ Hoa mà thôi!

 Ngày lễ chiến sĩ trận vong, về với thiên nhiên, tắm ở nguồn cội của ngọn thác Amicalalo mà tâm hồn như gột bỏ bao nhiêu phiền muộn, thư thái nhẹ nhõm cả tâm thần. Không khí trong lành thơm mùi hoa cỏ daị của đồng quê mà mình dường như cảm nhận “ Tịnh Độ: ở quanh đây. 


TIỂU LỤC THẦN PHONG 

Georgia, 052020

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi sinh ra trong một cái xóm rất nghèo, và (tất nhiên) rất đông trẻ nhỏ. Cùng lứa với tôi, có cả tá nhi đồng mà tên gọi đều bắt đầu bằng chữ út: Út lé, Út lác, Út lồi, Út lùn, Út hô, Út còi, Út ghẻ, Út mập, Út sún, Út sứt, Út méo, Út hô, Út đen, Út ruồi, Út xẹo, Út trọc … Cứ theo cách thấy mặt đặt tên như vậy, người ta có thể nhận dạng và biết được thứ tự của đứa bé trong gia đình mà khỏi phải giới thiệu (lôi thôi) kiểu cách, theo kiểu Âu Tây: – Còn đây là thằng út, nó tên là Út rỗ. Vùa lọt lòng thì cháu rơi ngay vào một cái … thùng đinh! Riêng trường hợp của tôi thì hơi (bị) khác. Tôi tên Út khùng. Lý do: khi mới chập chững biết đi, tôi té giếng. Khi tìm ra con, nắm tóc kéo lên, thấy thằng nhỏ mặt mày tím ngắt, chân tay xụi lơ, bụng chương xình, má tôi chỉ kêu lên được một tiếng “rồi” và lăn ra bất tỉnh.
Chúng ta thấy gì qua những cuộc biểu tình và bạo lực tiếp theo sau cái chết của người thanh niên da đen George Floyd bị người cảnh sát da trắng Derek Chavin dùng đầu gối đè cổ nghẹt thở chiều ngày 25-5-2020 tại thành phố Minneapolis, bang Minnesota? Hàng trăm cánh sát dã chiến với trang bị tác chiến và măt nạ chống khói độc đối đầu với hàng ngàn người biểu tình đòi công lý cho George Floyd và đòi được sống bình đẳng với người Mỹ da trắng. Đó là cuộc đấu tranh chính đáng chống lại áp bức, chống lại bất công của một xã hội đa chủng đa văn hóa như nước Mỹ.
Có vài kinh điển đã nói đến chiến tranh và dùng bạo lực để trừng phạt, nhưng tìm cách biến đổi quan điểm thông thường của thế gian là bạo lực cũng đôi khi cần thiết bằng cách là đối thoại với một lý tưởng không dùng bạo lực. Về điểm này, Phật có nói đến mình như một người xuất thân từ giai cấp lãnh chuá. Trong hai bài pháp ngắn, Phật có bình luận về hai cuộc chiến xảy ra khi ác vương A Xà Thế, Ajàtasattu, tấn công vào lãnh thỗ của chú mình là vua Ba Tư Nặc, Pasenadi, cũng là một tín đồ của Ngài, và được coi như là người luôn làm việc thiện. Trong cuộc chiến đấu tiên, vua Pasenadi bị đánh bại và rút lui. Đức Phật có suy nghĩ về sự bất hạnh này và ngài nói rằng: “Chiến thắng gieo thêm hận thù, người bại trận sống trong đau khổ. Hạnh phúc thay cho một đời sống an hoà, từ bỏ đưọc mọi chuyện thắng thua. Điều này cho thấy rõ rằng sự chinh phục đem lại bi đát cho người thua cuộc mà chỉ đưa tới thù hận và dường như chỉ muốn chinh phục lại kẻ chinh phục.”
Chiều ngày 29/5 sau phiên xử phúc thẩm, một người dân ở xã Bình Phước, ông Lương Hữu Phước, đã trở lại toà án và nhảy từ lầu hai của toà để tự sát. Hình ảnh ông nằm chết, co quắp ngay trước sân toà nói lên nỗi tuyệt vọng, sự cô đơn cùng cực của người dân VN trước các phán quyết của toà án. Tôi chạnh nhớ đến câu nói của thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh trong phiên phúc thẩm của anh: “một lũ bất nhân đã làm ra phiên toà bất công”.
Ôi, tưởng gì chớ tật xấu của đàn ông (nói chung) và đàn ông Việt Nam (nói riêng) thì e đám đàn bà phải càm ràm cho tới… chết – hay ngược lại. Không mắc mớ gì mà tôi lại xía vô mấy chuyện lằng nhằng (và bà rằn) cỡ đó. Nhưng riêng hai chữ “cái làn” trong câu nói (“Lắm đấng ông chồng vui vẻ xách làn đi chợ…”) của Phạm Thị Hoài thì khiến tôi bần thần, cả buổi! Năm 1954, cái làn (cùng nhiều cái khác: cái bàn là, cái bát, cái cốc, cái ô, cái môi, cái thìa…) đã theo chân mẹ tôi di cư từ Bắc vào Nam. Cuộc chung sống giữa cái bàn là với cái bàn ủi, cái bát với cái chén, cái cốc với cái ly, cái ô với cái dù, cái môi với cái vá, cái thìa với cái muỗm… tuy không toàn hảo nhưng (tương đối) thuận thảo và tốt đẹp.
Hoa phượng được Nhất Tuấn gọi là hoa học trò vì thuở đó hầu như ngôi trường nào cũng trồng cây phượng trong sân trường. Khi phượng đơm hoa báo hiệu cho mùa Hè cũng là thời điểm chia tay sau niên học. Để lưu niệm, nữ sinh đóng tập Lưu Bút giấy pelure xen kẽ các sắc màu, trông thật nhã, ghi cảm nghĩ cho nhau… Ở lớp Đệ Tứ, không còn học chung nhau vì lên lớp Đệ Tam theo ban A, B, C và lớp Đệ Nhất là thời điểm chia tay vĩnh viễn, tập Lưu Bút dày hơn, chia sẻ, tâm tình… của tuổi học trò. Hầu như nam sinh không có Lưu Bút, chỉ được xía phần, dù có tinh nghịch nhưng phải viết đứng đắn, lịch sự.
Trong chị Thanh chỉ có một tấm lòng, chứ tuyệt nhiên không có “những bức tường lòng” phân cách Bắc/Trung/Nam – như rất nhiều người Việt khác. Tình cảm của chị tinh khiết, trong veo, và tươi mát tựa như dòng nước của một con suối nhỏ – róc rách, len lách – khắp mọi miền của tổ quốc thân yêu. Bởi thế, dù không biết chính xác chị được chôn cất nơi nao tôi vẫn tin rằng ở bất cứ đâu thì đất nước này cũng đều hân hoan ấp ủ hình hài của người thơ đa cảm, tài hoa, và chuân truyên nhất của dân tộc. Vĩnh biệt Nguyễn Thị Hoài Thanh. Em mong chị mãi mãi được an nghỉ trong an lành và thanh thản!
Đằng sau các cuộc biểu tình chống đối sự kỳ thị trong cái chết của George Floyd là các cuộc đập phá, phóng hoả, cướp và hôi của. Tại sao nó luôn xảy ra trong các cuộc bạo loạn. Đó là một câu hỏi nhức nhối và đau đớn đã làm phiền lòng không những người có mặt trong cuộc biểu tình mà của cả những người ngoài cuộc. Thấy được những cửa hàng thương mại, nhà thuốc, siêu thị, hệ thống bán lẻ bị đốt phá, cướp bóc tan hoang ai cũng đau lòng và phẫn uất, nhất là các chủ tiệm. Những bài phỏng vấn các tiểu thương cùng nhiều video Clip ghi lại những hình ảnh đập phá thu được ở các cửa tiệm thương mại đã làm tôi không ngăn được dòng nước mắt thương cảm cho họ. Các tiểu bang mới được mở cửa mấy ngày sau cơn đại dịch. Giới tiểu thương phải gánh chịu sự mất mát kinh tế trong vòng nửa năm qua, giờ họ lại bị phá sản bởi bao nhiêu vốn liếng tiêu tan trong phút giây. Họ khóc, con cái, gia đình họ khóc, họ chia sẻ nỗi uất hận tai bay hoạ gởi, rồi lại phải nai lưng ra quét dọn, gom góp những tan hoang đổ đi.
Một điều chắc chắn là Bắc Kinh không tranh đua làm cảnh sát quốc tế mà nhường vai trò này cho Hoa Kỳ phung phí tài sản và nhân lực trong các chiến trường Trung Đông, Trung Á và Bắc Phi. Trong khi đó Trung Quốc hưỡng lợi từ việc mua dầu hỏa, khai thác tài nguyên thiên nhiên, bán hàng tiêu dùng cùng kế hoạch Vành Đai Con Đường. Về phương diện an ninh Bắc Kinh hiện muốn đẩy lùi Hoa Kỳ ra khỏi Đông Thái Bình Dương để tạo một vòng đai an ninh vì khu vực này được xem thuộc ảnh hưởng truyền thống của Trung Quốc và là nơi có nền kinh tế năng động nhất thế giới. Trên khía cạnh tài chánh Bắc Kinh tìm cách phối hợp với Nga, Trung Đông và cả Âu Châu để chấm dứt vai trò thống trị của đồng đô-la.
Vào cuối tuần qua, Tổng Thống Hoa Kỳ, Donald Trump đã phải tìm kiếm sự bảo vệ khỏi những người biểu tình trong hầm ngầm bên dưới Tòa Bạch Ốc. Nơi trú ẩn khét tiếng là gì? Chúng tôi giải thích nó ở đâu và được xây khi nào và cho mục đích gì. Hoa Kỳ đang trong tình trạng khẩn cấp. Không chỉ vì cuộc khủng hoảng corona, mà còn ngày càng tăng do các cuộc biểu tình dân sự sau khi người Mỹ gốc Phi George Floyd bị giết bởi một cảnh sát. Các cuộc biểu tình ở nhiều thành phố trên cả nước đã đạt tỷ lệ đến mức Tổng thống Donald Trump phải đi đến nơi an toàn trong một hầm ngầm vào thứ Sáu tuần trước. Một hầm ngầm? Nơi trú ẩn khét tiếng này là gì? Chính xác thì nó được dùng để làm gì? Được xây khi nào? Nó nằm ở đâu? Chúng tôi cung cấp câu trả lời cho những điều này và các câu hỏi khác.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.