Hôm nay,  

Bắc Kinh Khuynh Đảo Liên Hiệp Quốc Để Phục Vụ Quyền Lợi Trung Quốc

04/06/202017:44:00(Xem: 6025)


Trung Quốc là nước hưởng lợi nhiều nhất trong trật tự thế giới ngày nay nhất là từ khi gia nhập WTO. Cho nên Bắc Kinh không muốn lật đổ mô hình hiện thời mà trái lại thao túng các định chế quốc tế cho phù họp với quyền lợi của Trung Quốc.  


Bắc Kinh hiện đã cài đặt nhân vật đầu não vào những cơ quan quan trọng trong Liên Hiệp Quốc gồm:


  • WHO (World Health Organization)

  • UN DESA (United Nations Department of Economic and Social Affairs hay Ủy Ban Kinh Tế và Xã Hội) 

  • FAO (UN Food and Agriculture Organization tức Tổ Chức Lương Nông Quốc Tế)

  • ITU (International Telecommunication Union hay Ủy Hội Viễn Thông Quốc Tế) 

  • ICAO (International Civil Aviation Organization tức Tổ Chức Hàng Không Dân Sự). 


Trung Quốc còn vận động để đưa người nắm giữ WIPO (World Intellectual Property Organization hay Ủy Ban về Quyền Sở Hữu Trí Tuệ), đồng thời đòi quyền hạn rộng lớn hơn trong IMF và World Bank. 

  1. Điển hình nhất là trường hợp Bắc Kinh đưa ông Tedros Adhanan thân Trung Quốc lên làm Tổng Giám Đốc của WHO để rồi sau đó WHO ém nhẹm những mưu đồ dối trá trong thời gian dịch bệnh bùn phát tại Vũ Hán. Sau đó Trung Quốc áp lực WHO phải thay đổi tên bệnh nhằm che dấu nguồn gốc của ôn dịch, cũng như xử dụng WHO nhằm quảng bá sự thành công và nổ lực hợp tác quốc tế theo mô hình kiểu mẫu của Bắc Kinh.

  1. Tổng Thư Ký LHQ Guteres năm 2019 ca ngợi Vành Đai Con Đường phù hợp với mục tiêu Phát Triển Bền Vững do LHQ đề ra cho dù kế hoạch này thiếu minh bạch trong các mục tiêu kinh tế và chính trị, tác hại môi trường đồng thời là bẩy nợ của các nước đang phát triển. Ảnh hưởng của Trung Quốc có được là nhờ cài đặt ông Liu Zhenmin (cựu Thứ Trưởng Ngoại Giao) vào Ủy Ban Kinh Tế và Xã Hội UN DESA và ông Qu Dongyu (cựu Thứ Trưởng Nông Nghiệp) vào Tổ Chức Lương Nông Quốc Tế FAO.

  1. Bắc Kinh cài đặt ông Zhao Houlin (thuộc ngành Bưu Điện) vào Cơ Quan Viễn Thông Quốc Tế ITU nhằm hổ trợ cho công nghệ Hoa Vi được xử dụng toàn cầu trong hệ 5G.

  1. Tổ Chức Hàng Không Dân Sự Quốc Tế ICAO hiện do Fang Liu dẫn đầu đã loại bỏ và cô lập Đài Loan ra khỏi các thông tin về hàng không dân dụng trong thời gian đại dịch Vũ Hán.

  1. Bắc Kinh vận động đưa nhân sự lãnh đạo vào trong Ủy Ban về Quyền Sở Hữu Trí Tuệ WIPO nhằm bảo vệ quyền lợi của các công ty Hoa Lục trong khi chính nhà nước Trung Quốc gồm cả Bộ Quốc Phòng đã yểm trợ những công ty này đánh cắp các phát minh của Tây Phương từ nhiều năm nay.


  1. Trung Quốc đòi có vai trò lớn hơn trong IMF và World Bank với mục tiêu xử dụng hai cơ quan này trở thành cánh tay nối dài cho kế hoạch Vành Đai Con Đường của Bắc Kinh.


Một điều chắc chắn là Bắc Kinh không tranh đua làm cảnh sát quốc tế mà nhường vai trò này cho Hoa Kỳ phung phí tài sản và nhân lực trong các chiến trường Trung Đông, Trung Á và Bắc Phi. Trong khi đó Trung Quốc hưỡng lợi từ việc mua dầu hỏa, khai thác tài nguyên thiên nhiên, bán hàng tiêu dùng cùng kế hoạch Vành Đai Con Đường. Về phương diện an ninh Bắc Kinh hiện muốn đẩy lùi Hoa Kỳ ra khỏi Đông Thái Bình Dương để tạo một vòng đai an ninh vì khu vực này được xem thuộc ảnh hưởng truyền thống của Trung Quốc và là nơi có nền kinh tế năng động nhất thế giới. Trên khía cạnh tài chánh Bắc Kinh tìm cách phối hợp với Nga, Trung Đông và cả Âu Châu để chấm dứt vai trò thống trị của đồng đô-la.


Trong khi đó Hoa Kỳ thoái lui từng bước trên bàn cờ vây của Trung Quốc. Khung cảnh hiện thời tương tự giai đoạn 1918-1935 khi đại dịch cúm bùn nổ, kinh tế Đại Suy Thoái, cường quốc hàng đầu là Anh Quốc suy yếu trong khi Mỹ tự cô lập bên ngoài Hội Quốc Liên dẫn đến sự bùn phát của phong trào Quốc Xã ở Đức và chủ nghĩa quân phiệt ở Nhật.

 

Ý kiến bạn đọc
05/06/202014:59:24
Khách
Nước Mỹ đang trên đường xuóng dốc và sẽ suy tàn dưới bàn tay của Donald Trump. Vì thiếu khả năng lảnh đạo và kinh nghiệm nên Trump đã để Trung Quóc tung hoành. Nga và Trung Quốc tiếp tục ủng hộ Trump được tái đắc cử để lợi dụng sự thấp kém của Trump trên mọi phương diện chiến trường quóc tế. Nếu muốn nước Mỹ đi tới diệt vong thì hãy bầu cho Trump.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong khi tham vọng kiểm soát của chế độ toàn trị vẫn như cũ, có một số khác biệt giữa những nỗ lực của Mao và Tập Cận Bình. “Tư tưởng của Tập Cận Bình là một thay thế nhạt màu cho Sách Đỏ của Mao. Tập Cận Bình đã không thể đưa ra một ý thức hệ mạch lạc để truyền cảm hứng cho sự cuồng tín trong những người theo ông, khác một chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc chung chung. Mặt khác, Tập có các công cụ công nghệ khả dụng mà đơn giản là không áp dụng cho những nhà độc tài trong thế kỷ 20. Hệ thống tín dụng xã hội kết hợp tất cả các phương pháp của thông minh nhân tạo, dữ liệu quy mô, cảm biến lan tỏa và đặt các phương tiện này vào trong tay nhà nước Trung Quốc. Cả Stalin và Mao đều không thể kiểm soát trực tiếp các phong trào hàng ngày, lời nói và giao dịch của từng đối tượng theo cách mà đảng Trung Quốc về mặt lý thuyết có thể làm ngày nay.
Một dự luật đã được đưa ra Quốc Hội Nhân Dân của Đảng Cộng Sản Trung Hoa (CSTH) ngày 22 tháng 5 năm 2020 tại Bắc Kinh, và đúng một tuần lễ sau, dự luật này đã được nhanh chóng thông qua vả trở thành Đạo Luật An Ninh Quốc Gia (ĐLANQG) về Hồng Kông vào ngày 29 tháng 5. Khi đưa ra Quốc Hội Nhân Dân để bàn thảo và thông qua, dự luật này gồm 7 điểm chính, trong đó ba điểm quan trọng nhất để đối phó và triệt hạ quyền tự chủ cùa Hồng Kông là điều số 2, số 4, và số 6. Theo đó, Bắc Kinh sẽ ngăn chặn tất cả các nguồn yểm trợ từ bên ngoài vào Hồng Kông; sẽ sử dụng được các lực lượng đàn áp từ Bắc Kinh để dập tắt các cuộc biểu tình, những người tham dự biểu tình có thể quy tội phản quốc, ly khai; và từ đó Bắc Kinh sẽ khai triển ra những đạo luật khác để thực hiện các mưu đồ trên.
Đảng Cộng Sản Việt Nam có truyền thống bán nước từ Hồ Chí Minh cho đến ngày nay. Người bán nước số một là Nguyễn Phú Trọng, bán nước một cách tinh vi, từ những bí mật nầy đến những bí mật khác để lừa bịp nhân dân. Đã đặt Việt Nam lệ thuộc vào Trung Cộng, xem như thời kỳ Bắc thuộc lần thứ năm. Tuổi tác đã cao, sức khỏe yếu kém mà muốn ôm cái ghế quyền lực suốt đời. Thủ hạ Nguyễn Hồng Diên thăm dò dư luận bằng những lời lẽ nâng bi quá đáng, làm phản tác dụng, gây phẩn nộ trong quần chúng. Tóm lại, Nguyễn Phú Trọng và đảng của ông đã đặt Việt Nam lệ thuộc vào Trung Cộng, đó là tội đồ của dân tộc.
Khi còn trẻ, đôi lúc, tôi cũng (thoáng) có ý định sẽ trở thành một người cầm bút. Ở một xứ sở mà phần lớn người ta đều cầm cuốc, cầm búa, cầm kìm hay cầm súng… mà định cầm viết thì quả là một chuyện khá viển vông – nếu không muốn nói là hơi xa xỉ. Lúc không còn trẻ (nữa) tôi mới ngộ ra rằng: bút viết nó chọn người, chứ không phải là ngược lại – trừ khi mình cứ cầm đại thì không kể. Tôi không được (hay bị) lựa và cũng không có máu liều – như phần lớn quí vị trong Hội Nhà Văn Việt Nam Đương Đại – nên chuyện viết lách kể như … trớt quớt!
Nuôi dưỡng nền dân chủ giống như kẻ trồng cây: khi còn là hạt giống phải chống đỡ quạ tha gà mổ; cây còn non trẻ cần ngăn ngừa sâu bọ; đến lúc trưởng thành già nua phải chặt bớt những cành lớn không thì một cơn bão lớn sẽ làm đổ ngã thân cây. Việt Nam chưa có dân chủ nên tranh đấu đòi dân chủ. Nền dân chủ non trẻ tại Phi Luật Tân bị đe dọa trở lại độc tài. Dân chủ ở Mỹ trưởng thành lâu đời nay lại nảy sinh ra dấu hiệu già nua thoái hóa thành một hình dạng gì chưa nhận biết được.
Xét về cao độ thì Sơn Núi (Nguyễn Đức Sơn) ở thấp hơn nhiều bạn đồng nghiệp của mình – như Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu, Mai Thái Lĩnh, Tiêu Dao Bảo Cự… – xa lắc. Những nhân vật này đều có thời là biên tập viên của tạp chí Lang Biang, tờ báo (đã bị đóng cửa) này lấy tên theo vùng cao nguyên lâm Viên mà họ đang sinh sống. Đỉnh Lâm Viên, ở Đà Lạt, cao hơn hai ngàn mét lận. Từ đây, muốn leo lên trời (để đái, hay làm gì tùy thích) còn tiện hơn nhiều. Ngoài lợi thế nhỏ nhặt này ra, những cư dân ở miền sơn cước gặp phải toàn là những điều (vô cùng) bất tiện. Họ xa cách (mịt mù) với thế giới văn minh, ở những đô thị miền xuôi. Tôm cá hì hục chở lên đến được đến cao nguyên (thường) đã bị ươn, và thông tin khi nhận được thì (ôi thôi) hoàn toàn đã cũ.
Giữa mùa đại dịch COVID-19, tại những buổi tường trình mỗi ngày, Tổng thống Mỹ Donald Trump và Phó Tổng thống Mike Pence không ngớt tiên đoán sự lớn mạnh vượt bực của kinh tế quốc gia Hoa Kỳ sau khi tình hình dịch tễ lắng đọng. Hai ông nhấn mạnh rằng kinh tế Mỹ hậu-COVID-19 sẽ tìm lại thế quân bằng sau những chao đảo khiếp hãi khiến cả 40 triệu nhân công thất nghiệp trong vòng vỏn vẹn ba tháng trời. Đầu tháng Sáu, hy vọng bắt đầu le lói khi guồng máy kinh tế rục rịch mở cửa lại, ai nấy trông đợi ánh sáng tỏa lớn cuối đường hầm.Tuy nhiên, mặc dù người ta có quyền hy vọng vào sự thịnh vượng chung, nhưng sự thật là đối với các thành phần ít may mắn hơn trong xã hội (vâng, phần đông trong đó là những sắc dân da màu thiểu số), khó khăn kinh tế gần như là một điều chắc chắn. Ai cũng tưởng sau khi COVID-19 giáng một đòn chí tử lên kinh tế Hoa Kỳ, thì khoảng cách chênh lệch giữa hai thành phần giàu-nghèo sẽ phần nào thu hẹp, nhưng oái oăm thay, mọi bằng chứng cho thấy sự khác biệt ấy
Do đó, chỉ khi nào người dân được quyền trực tiếp chọn Lãnh đạo qua bầu cử tự do, công bằng và dân chủ thì khi ấy những kẻ bất tài, có thành tích xấu, hay chỉ biết thu vét cho đầy túi tham, lợi ích nhóm hay làm tay sai cho Ngoại bang mới bị loại khỏi đội ngũ cầm quyền. Ngược lại, nếu vẫn tiếp tục chọn người theo thông lệ “đảng cử dân bầu” hay “đảng chọn, cán bộ bỏ phiếu” thì có trăm năm, nhân dân Việt Nam vẫn chưa tìm thấy ánh sáng ở cuối đường hầm.
Khi bỏ nước ra đi tìm tự do, tất cả bậc cha mẹ Việt Nam đều nghĩ đến tương lai của các đứa con mình.Các con cần phải học, học và học… Sự thành đạt của con em chúng ta trong học vấn được xem như là sự thành công và niềm hảnh diện chung của cha mẹ Viêt Nam trên miền đất tự do.
Thây xác trưng ra đó / Còn chưa đủ thối inh? / Mua chi thêm bầy ngựa / Cứt vung cả Ba Đình! - Trần Bang
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.