Hôm nay,  

Em Bé Và Họng Súng

09/06/202010:59:00(Xem: 4850)

                                                          

Chúng ta thấy gì qua những cuộc biểu tình và bạo lực tiếp theo sau cái chết của người thanh niên da đen George Floyd bị người cảnh sát da trắng  Derek Chavin dùng đầu gối đè cổ nghẹt thở chiều ngày 25-5-2020 tại thành phố Minneapolis, bang Minnesota? Hàng trăm cánh sát dã chiến với trang bị tác chiến và măt nạ chống khói độc đối đầu với hàng ngàn người biểu tình đòi công lý cho George Floyd và đòi được sống bình đẳng với người Mỹ da trắng. Đó là cuộc đấu tranh chính đáng chống lại áp bức, chống lại bất công của một xã hội đa chủng đa văn hóa như nước Mỹ.

A person wearing a suit and tie

Description automatically generated


Tuy nhiên một bức ảnh đã gây được sự chú ý của báo giới và quần chúng cũng như sở cảnh sát của Long Beach-LBPD. Tấm ảnh cho người ta thấy môt cảnh sát chỉa họng súng vào một bé gái da đen đang ngồi trên vai của cha nó trong một cuộc biểu tình chống lại kỳ thị chủng tộc tai Mỹ. Tấm ảnh phơi bày sự vô cảm đến độ tàn nhẫn, mất cả lương tri và bản chất “người”. Đó là tấm ảnh do người Mỹ-Richard Grant- chụp được trong môt cuộc biểu tình tại Long Beach. Theo Richard Grant đó là tấm ảnh gây ấn tượng nhất mà ông đã từng chụp.
(hinh minh họa bên trái) Có ý kiến cho rằng đó là tấm ảnh giả. Dù sao đi nữa tấm ảnh ấy đã phơi bày một sự thật đáng được ghê tởm. Tấm ảnh này cũng gây ra một chấn động không nhỏ tại sở cảnh sát Long Beach. Hôm 3 tháng 6, trong một thông báo, Sở Cảnh Sát Long Beach kêu gọi: “Sở cảnh sát Long Beach chúng tôi tiếp tục bảo vệ và ủng hộ mọi người dân tỏ bày đòi hỏi những quyền lợi hợp hiến của họ. Nhưng chúng tôi không dung thứ bạo động chống lại các viên chức thuộc cộng đồng cảnh sát chúng tôi.  Thông báo của LBPD không hề đá động gì đến những rũi ro, hiểm nguy có thể xảy đến cho bé gái da đen.A group of people standing in front of a building

Description automatically generated

Theo báo Newsweek, một bé gái da đen, Simone Bartee, 5 tuổi theo cha mẹ tham gia cuộc biểu tình chống kỳ thị chủng tộc tại Houston, đang tỉ tê khóc. Thấy thế, một cảnh sát viên da trắng với đầy đủ trang bị chống biểu tình, ngồi xuống bên cạnh bé gái, hỏi: “Chuyện gì thế con gái?”. Cô bé liền hỏi:”Chú có bắn cháu không chú?”. Cảnh sát viên lật kính che mặt quàng vai đứa bé, nói: ”Chúng tôi ở đây để bảo vệ cho con. Chúng tôi đến đây không phải để làm đau cháu đâu nhé. Con cứ biểu tình, cứ chơi và làm tất cả những gì con muốn, nhưng không đập phá gì hết...” 

                            https://twitter.com/iamsimeonb/status/1268214300096765954)

“ Chú có bắn cháu không chú?”..đó là một câu hỏi đến từ tâm hồn trong sáng của bé da đen và câu trả lời của người cảnh sát da trắng đến từ một nhân cách lớn. Đó là lý do của một quốc gia có tên Hợp Chủng Quốc vẫn tồn tại và phát triển cho đến tận hôm nay và mãi mãi mai sau...

NHẬN ĐỊNH

Hai câu chuyện kể ở trên có chung một nhân vật là hai em bé theo cha mẹ tham gia biểu tình chống kỳ thị màu da. Những cháu còn quá trẻ, ở tuổi vị thành niên không thể nào có đầy đủ ý thức về một cuộc đấu tranh chính trị hay một cuôc biểu tình chống lại những vấn đề bất công của xã hội. Cháu Simone rõ ràng được cha mẹ dẫn theo tham gia biểu tình trong lúc cháu hoàn toàn không ý thức gì về sự phân biệt chủng tộc.  Sự tham gia biểu tình hay đấu tranh chính trị của các cháu vị thành niên không đem lại một lợi ích gì cho các cháu mà trái lại nó có thể gây tổn thương cho những tâm hồn còn trong trắng. Thiết nghĩ phải có một giới hạn tuổi nào đó cho những ai muốn tham gia những cuộc biểu tình, nếu không, các cháu ở tuổi vị thành niên có thể trở thành những vật hy sinh cho những mưu đồ chính trị ../.

Đào Như

Chicago

June 9-2020

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi thì trộm nghĩ hơi khác FB Đoan Trang chút xíu: Việt Nam có hàng ngàn Tiên Lãng, Đồng Tâm, Dương Nội. Những thôn ổ này luôn là nơi sản sinh ra những nông dân (“vài ngàn năm đứng trên đất nghèo”) Lê Đình Kình, Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Qúy, Cấn Thị Thêu, Nguyễn Thị Tâm, Nguyễn Thùy Dương, Trịnh Bá Khiêm, Trịnh Bá Phương, Trịnh Bá Tư ... Hàng hàng/lớp lớp, họ sẵn sàng nối tiếp tiền nhân – không bao giờ dứt – để gìn giữ và bảo vệ quê hương. Quyết định đối đầu với sức mạnh của cả một dân tộc là một lỗi lầm chí tử của những kẻ đang nắm giữ quyền bính hiện nay.
Người Pháp gặp nhau, bắt tay, hoặc ôm hun ở má, tay vừa vỗ lưng vài cái nếu thân mật lắm, buông ra, nhìn nhau và hỏi «Mạnh giỏi thế nào?». Người Pháp mang tâm lý sợ sệt, nhứt là sợ chết sau nhiều trận đại dịch, từ dịch Tây-ban-nha giết chết gần phân nửa dân số âu châu. Người Tàu, gặp nhau, chào và hỏi ngay «Ăn cơm chưa?». Ăn cơm rồi là hôm đó sống hạnh phúc vì phần đông người Tàu đói triền miên. Trốn nạn đói, chạy qua Việt nam tỵ nạn, vẫn còn mang nỗi ám ảnh nạn đói. Còn người Việt nam xứ Nam kỳ chào nhau và hỏi thăm «Mần ăn ra sao?». Gốc nghèo khó ở ngoài Bắc, ngoài Trung, đơn thân độc mã, vào Nam sanh sống giữa cảnh trời nước mênh mông, đồng hoang lau sậy, thoát cái nghèo là niềm mong ước từ lúc rời người làng, kẻ nước.
Thiệt đọc mà muốn ứa nước mắt luôn. Sao mà xui xẻo dữ vậy Trời? Tôi sống theo kiểu check by check, có đồng nào xào đồng đó, chưa bao giờ dư ra được một xu. Hai tháng trước, vì (hay nhờ) dịch Vũ Hán, nhà nước Hoa Kỳ thương tình gửi phụ thêm cho 1,200.00 USD. Trộm nghĩ mình cũng đã đến lúc gần đất xa trời rồi nên lật đật bỏ số tiền này vô ngân hàng, dành vào việc hoả táng. Vụ này tui đã dọ giá rồi, tốn đâu cỡ gần ngàn. Vài trăm còn lại để con cháu mua chút đỉnh hương hoa, cho nó giống với người ta, ngó cũng phần nào đỡ tủi.
Có vẻ như con người thời nay càng lúc càng trở nên lười biếng, thụ động; nhất là từ khi nhân loại bước vào kỷ nguyên tin học, truyền thông liên mạng. Tin học đã đem con người khắp hành tinh gần lại với nhau, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chính nó bị con người lạm dụng để bóp méo, biến dạng sự thực cho những mục tiêu bất chính của cá nhân, bè phái.
Sau 95 năm gào cùng một giọng nền Báo chí gọi là “cách mạng” của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) vẫn trơn tru uốn lưỡi phóng ra câu giả dối rằng:”Tự do ngôn luận, tự do báo chí là những quyền cơ bản của con người đã được Việt Nam cam kết thực hiện theo những nguyên tắc chung của Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền.” (báo Quân đội Nhân dân (QĐND), ngày 15/6/2020). Điều không thật này đã được Ban Tuyên giáo, tổ chức tuyên truyền và chỉ huy báo chí-truyền thông sử dụng từ lâu, nay được lập lại để kỷ niệm 95 năm ngày gọi là “Báo chí cách mạng Việt Nam” (21/6/1925-21/6/2020).
“Muốn chỉ một cá nhân nào đó, tùy theo giai cấp, tín ngưỡng, tùy theo lúc sống hay chết, tùy theo già hay trẻ, người Việt Nam có rất nhiều tên để gọi. Ngôn ngữ Việt có những từ sau đây chỉ các loại tên: bí danh, bút hiệu, nhũ danh, nghệ danh, pháp danh, pháp tự, pháp hiệu, tên, tên cái, tên đệm, tên họ, tên gọi, tên chữ, tên cúng cơm, tên hèm, tên hiệu, tên húy, tên riêng, tên thánh, tên thụy, tên tục, tên tự, thương hiệu.” (Ngưng trích: Nguyễn Long Thao- DANH XƯNG ĐẶC BIỆT CỦA THƯỜNG DÂN VIỆT NAM)
Các cuộc khủng hoảng lớn lao có các hậu quả trầm trọng, thường không tiên đoán được. Cuộc Đại Khủng hoảng trong thập niên 1930 đã thúc đẩy trào lưu cô lập, tinh thần dân tộc, chủ nghĩa phát xít và Đệ nhị Thế chiến, nhưng cũng dẫn đến biện pháp hồi phục kinh tế New Deal, sự trỗi dậy của Hoa Kỳ như một siêu cường toàn cầu, và cuối cùng là tiến trình xoá bỏ thực dân. Các cuộc tấn công trong ngày 11 tháng 9 đã tạo ra cho Mỹ hai sự can thiệp thất bại, sự trỗi dậy của Iran và các hình thức mới của chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan. Cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 đã tạo ra một sự đột biến trong trào lưu dân tuý chống các định chế chính trị lâu đời để thay thế cho các nhà lãnh đạo trên toàn cầu. Các nhà sử học trong tương lai sẽ theo dõi và so sánh những ảnh hưởng lan rộng đến cơn đại dịch virus corona hiện nay; thách thức cho họ là hình dung ra trước được các ảnh hưởng.
Bác sỹ Tom Dooley qua đời năm 1961. Mãi đến vài chục năm sau, tôi mới biết đến tác phẩm đầu tay của ông (Deliver Us from Evil) do Farrar, Straus & Cudahy xuất bản từ 1956. Đây là một tập bút ký, có hình ảnh minh hoạ đính kèm, về cuộc di cư ồ ạt (vào giữa thế kỷ trước) của hằng triệu người dân Việt. Họ ra đi chỉ với hành trang duy nhất là niềm tin vào tình người, và không khí tự do, ở bên kia vỹ tuyến. Rồi họ đã được tiếp đón, hoà nhập và sinh sống ra sao nơi miền đất mới? Câu trả lời có thể tìm được – phần nào – qua một tác phẩm khác (Sài Gòn – Chuyện Đời Của Phố) của Phạm Công Luận, do Hội Nhà Văn xuất bản năm 2013.
Học về Việt Sử trong chương trình của Trung Học Đệ Nhất Cấp, không học sinh nào không biết đến giai thoại Nguyễn Trãi tiễn biệt phụ thân là Nguyễn Phi Khanh tại Ải Nam Quan. Đó là tháng 6, năm Đinh Hợi 1407 Sau khi nhà Minh xua quân sang xâm chiếm nước Nam thì Trương Phụ sai Liễu Thăng lùng bắt thành phần trí thức, để ngăn ngừa sự kêu gọi dân chúng nổi dậy đòi lại quyền tự trị. Trong số những người bị bắt để giải về Tầu, có Nguyễn Phi Khanh.
Trung Tâm quan sát, nghiên cứu Sóng Hấp Lực (gravitational waves) bằng tia Laser “Laser Interferometer Gravitational-Wave Observatory” (viết tắt LIGO) xây dựng cách đây hơn 30 năm, tốn 600 triệu. Hoạt động từ ngày ấy, tốn thêm khoảng năm trăm triệu nữa, không phát giác được cái gì. Nhưng lúc sắp sập tiệm, LIGO thình lình công bố đã bắt được “Sóng Hấp Lực” lan tỏa ra khi hai Hố Đen sát nhập thành một. Chuyện “nhập một” này, cũng theo LIGO, xảy ra cách Trái Đất hơn một tỉ năm ánh sáng. Thế giới khoa học chấn động. LIGO thắng lớn, lãnh nhiều giải cao quý, và cuối cùng đoạt luôn Nobel 2017.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.