Hôm nay,  

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Tập Cận Bình & Tiền Âm Phủ

25/06/202009:28:00(Xem: 5005)


blank                       

 China's plan to replace the U.S. dollar.
Kimberley Amadeo
– President of WorldMoneyWatch


Tôi không thông rành tiếng nước ngoài nên chả mấy khi mon men vào những trang mạng ngoại ngữ. Chỉ cắm cúi vào những tờ báo tiếng Việt thôi, dù vừa coi vừa run:

Tuổi Trẻ (19/05/2020): Giá USD Bất Ngờ Giảm Mạnh.

Thời Báo (16/06/2020): Đồng USD Có Thể Sẽ Sụp Đổ Vào Năm 2021.

Thiệt đọc mà muốn ứa nước mắt luôn. Sao mà xui xẻo dữ vậy Trời? Tôi sống theo kiểu check by check, có đồng nào xào đồng đó, chưa bao giờ dư ra được một xu. Hai tháng trước, vì (hay nhờ) dịch Vũ Hán, nhà nước Hoa Kỳ thương tình gửi phụ thêm cho 1,200.00 USD. Trộm nghĩ mình cũng đã đến lúc gần đất xa trời rồi nên lật đật bỏ số tiền này vô ngân hàng, dành vào việc hoả táng. Vụ này tui đã dọ giá rồi, tốn đâu cỡ gần ngàn. Vài trăm còn lại để con cháu mua chút đỉnh hương hoa, cho nó giống với người ta, ngó cũng phần nào đỡ tủi.

Ai dè “giá USD bất ngờ giảm mạnh!” Thiệt rầu muốn chết luôn. Chưa hết, nếu chỉ vài tháng nữa, qua “năm 2021, mà “USD có thể sụp đổ” thì chết mẹ. Đã vậy,  ông nhà báo Hà Nhân Văn còn cho biết một chuyện kinh thiên động địa (khác) nữa: “Tham vọng lớn của Tập Cận Bình là vượt Mỹ … đưa đồng Nguyên tức Nhân dân tệ thay thế Mỹ kim và đồng Euro.”

Tham vọng dữ vậy sao? Nghe qua là đủ sợ thấy bà luôn. Coi: deposit cả đống U.S.A dollar vô nhà băng rồi khi withdraw thì nhận lại một mớ tiền Yuan thì dám tui sẽ khóc bằng tiếng Tầu luôn quá. Thôi, em không dại đâu.

Tui quyết định cái rột: chạy ra Bank of Amrica rút hết tiền ra (cái rẹt) xong rủ bạn bè đi nhậu một bữa thiệt là hoành tráng, rồi khi tàn tiệc thì mình ên chạy lên San Francisco nhẩy cầu Golden Gate (“nghe cái ùm”) là hết chuyện. Coi như là … thủy táng, xác cho cá mập ăn, hoàn toàn và tuyệt đối không ô nhiễm môi sinh/môi trường gì ráo trọi. Cũng chả phiền ai “phải đưa tui ra biền” mất công!  

Quyết định vậy thì dễ nhưng thực hiện thì mới thấy khó à nha. Chưa nói tới cái “công đoạn nhẩy cầu” chỉ mới kêu điện thoại rủ rê (“gặp nhau để uống sương sương vài chai trước khi từ giã cõi trần”) thôi mà thân hữu gần xa, vì sợ con Corona, đều đã lắc đầu quầy quậy. Mà tui thì có cái tật lớn là bỏ tiền trong túi thấy nó lóc xóc không chịu được, chỉ nghĩ đến lúc bạn bè đàn đúm (nhậu nhẹt linh đình, đờn ca hát sướng tùm lum) là đủ nóng như hơ rồi.



Đang loay hoay/nhấp nhổm chưa biết cách sao để sài cho hết tiền thì thấy báo Công An Nhân Dân, số ra ngày 11/06/2020, có một bài viết (“Bé 8 Tuổi Dùng Tiền ‘Âm Phủ’ Trung Quốc Mua Đồ Chơi”) nội dung hơi là lạ:

“Sự việc xảy ra vào cuối tháng 4, khi một cậu bé 8 tuổi người Thụy Sĩ cùng anh trai và bé gái hàng xóm đã đến một cửa hàng đồ chơi tại Dietgen thuộc vùng phía Bắc Basel Landschaft, và xòe ra một đống tờ giấy in hình đồng tiền Euro và hỏi rằng liệu cậu có thể sử dụng chúng hay không. Mặc dù trên tờ tiền đã có ghi chú xác nhận đó là tiền giả, nhưng nhân viên cửa hàng cảm thấy có nghĩa vụ phải gọi cảnh sát. ‘Đây là chính sách của chúng tôi,’ Tanja Baumann, quản lý cửa hàng cho biết.

Phát ngôn viên cảnh sát vùng Basel Landschaft sau đó xác nhận họ đã nhận được thông báo về việc có một đứa trẻ dùng đồng Euro giả mua hàng. Ngày 28/5, cảnh sát đã liên lạc với cha mẹ của cậu bé và tới thăm nhà của họ để điều tra vụ việc. Cảnh sát mang theo những bức ảnh chụp từ camera giám sát của cửa hàng để xác nhận với gia đình. Họ đã thu giữ thêm vài tờ tiền tương tự có mệnh giá 5, 10 và 20 Euro. Tờ báo Basler Zeitung (BaZ) sau đó tiết lộ các tờ tiền giả trong vụ việc là … ‘tiền âm phủ’ có nguồn gốc Trung Quốc, vốn được dùng để thiêu tượng trưng trong đám tang với mong muốn người chết có một cuộc sống sung túc ở thế giới bên kia…”

blank

Chinese Hell Money. Source: lazerhorse.org 


Té ra ngay cả khi xuống tới âm phủ rồi mà dân Trung Hoa Lục Địa vẫn cứ chê đồng Nhân Dân Tệ. Đốt vàng mã cũng phải bằng tiền (giả) Âu Kim hoặc Mỹ Kim thì họ mới chịu
sài. Rứa thì biết khi mô đồng Yuan của chủ tịch Tập Cận Bình mới thay thế được US dollar hè? 

Dù không không thông minh lắm tôi vẫn nhìn ra ngay được vấn đề. Thế là chạy vội ra Bank of America bỏ tiền vô máy ATM trở lại. Dù chả ưa gì Mỹ, và suốt ngày cứ ỉ ôi chê bai cái chế độ lưỡng đảng (Cộng Hoà versus Dân Chủ) của xứ sở này nhưng tôi chưa bao giờ mất cảm tình (hay niềm tin) vào mấy tờ 100 dollars cả. Ha, ha…!

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phần lớn nhân loại đều chưa đến Rome, và chắc cũng chả mấy ai rành rẽ về phong tục tập quán của xứ sở này. Tuy thế, nếu có dịp bước chân tới đây thì chắc tất cả chúng ta đều sẽ nhớ đến lời dậy của cổ nhân (“nhập gia tùy tục/đáo giang tùy khúc”) để ứng xử thích nghi, và hoà nhã với dân bản xứ.
Quốc gia nào cũng có nhà nước nên vai trò của chính quyền không thể tránh. Nhưng quả lắc khi nghiêng về nhà nước quá xa thì bóp nghẹt thị trường tự do còn khi chuyển sang tư nhân quá mức lại tạo ra bất ổn (khủng hoảng kinh tế) và hố sâu giàu nghèo. Một nghịch lý khác là khi xã hội xáo trộn, kinh tế suy trầm thì một bên là Mác Xít trỗi dậy, bên kia là Phát Xít nổi lên như xảy ra vào các thập niên 1930 hay 2010.
Trong cú sốc ban đầu do COVID-19 gây ra, các chính phủ và ngân hàng trung ương ứng phó bằng những đợt bơm tiền mặt khổng lồ là chuyện có thể dễ hiểu. Nhưng hiện nay, các nhà hoạch định chính sách cần lùi một bước và xem lại các hình thức kích hoạt nào thật sự cần thiết và nguy cơ nào gây nhiều hại hơn lợi. Các chính phủ trên khắp thế giới đang phản ứng mạnh mẽ với cuộc khủng hoảng COVID-19 bằng cách ứng phó kết hợp về tài chính và tiền tệ, nó đã đạt tới 10% GDP toàn cầu. Tuy nhiên, theo Cơ quan Kinh tế và Xã hội thuộc Liên Hiệp Quốc đánh giá tổng quát mới nhất, các biện pháp vực dậy này có thể không thúc đẩy cho tiêu dùng và đầu tư nhiều như các nhà hoạch định chính sách hy vọng.
Bạch Thái Bưởi, theo Wikipedia: “Là một doanh nhân người Việt đầu thế kỷ 20. Lúc sinh thời, ông được xếp vào danh sách bốn người giàu có nhất Việt Nam vào những năm đầu của thế kỷ 20 (nhất Sĩ, nhì Phương, tam Xường, tứ Bưởi)… Xuất thân từ tầng lớp nghèo, ông luôn quan tâm đến đời sống của giới thợ thuyền. Ông dành chế độ an sinh cho các nhân viên của mình. Ông trợ cấp cho học sinh nghèo có chí du học… Năm 1921, Bạch Thái Bưởi cho ra đời tờ báo hàng ngày mang tên Khai hóa nhật báo với tôn chỉ: ‘Một là giúp đồng bào ta tự khai hoá, dạy bảo lẫn nhau... mở mang con đường thực nghiệp. Hai là giãi bày cùng Chính phủ bảo hộ những yêu cầu thiết thực, chính đáng của quốc dân. Ba là diễn giải những ý kiến, những lợi ích, tác hại của các công việc Chính phủ đang làm...’
Sự căng thẳng thẳng giữa nước Mỹ và Trung cộng mỗi ngày mỗi gia tăng. Thật vậy, kể từ ngày 25-9-2018, tổng thống Donald Trump đọc trước Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc, kêu gọi các nước trên Thế giới: “Chống lại xã hội chủ nghĩa và những đau khổ do nó đã gây ra cho nhân loại.” Mời xem link: https://youtu.be/q6XXNWC5Koc?t=95. Từ đấy, khiến cho Trung cộng lo âu phập phồng vì cả Thế giới phê phán chủ nghĩa cộng sản gay gắt.
Kết quả bầu cử Thị xã vòng nhì hôm 28/6 vừa qua khoát cho nước Pháp bộ áo mới màu xanh. Bộ áo Pháp lần đầu tiên được mặc. Các Thị xã xưa nay do Thị trưởng xã hội, phe Hữu hay thuộc xu hướng khác nay phần lớn lọt vào tay đảng Xanh. Cả những Thị xã cho tới nay vẫn nằm trong tay cộng sản cũng bị đảng Xanh cướp mất. Giới chánh trị đều ngẩn ngơ trước thực tế hoàn toàn bất ngờ này. Nhiều nhà chánh trị học, nhà báo chánh trị bắt tay ngay vào việc tìm hiểu tại sao bổng nhiên xuất hiện làn sóng xanh chiếm gần hết các thành phố lớn nhỏ của Pháp? Tại sao chỉ có 4/10 người đi bầu? Vậy người được bầu thắng cử hay làn sóng cử tri vắng mặt mới thật sự thắng cử?
Những năm gần đây sự việc Trung Quốc chiếm đảo, vét cát dưới đáy biển xây dựng căn cứ quân sự, xây phi trường, đặt tên lửa tại biển Đông khiến người ta vô tâm quên mất rằng cánh tay dài của Đại Hán đã vươn qua biển thò đến tận Phnom Penh tự thuở nào. Dưới mắt nhiều quan sát viên quốc tế thì Campuchia ngày nay là một tỉnh của Trung Quốc, và Thủ tướng Hun Sen là một bí thư tỉnh ủy của Đảng Cộng sản Trung Quốc, không hơn không kém.Trung Quốc thiết lập căn cứ quân sự trên đất Campuchia là mối đe dọa nghiêm trọng cho các quốc gia khác trong vùng Đông Nam Á, và Hoa Kỳ chắc chắn không thể không nhận ra hiểm họa to lớn đó. Trong buổi tường trình lên Ủy ban Tình báo Thượng viện Hoa Kỳ hôm tháng Giêng năm 2019, Giám đốc Sở Tình báo Quốc gia, lúc đó là ông Dan Coats, đã cảnh báo rằng “Campuchia đang có nguy cơ biến thành một quốc gia độc tài, và điều đó sẽ mở đường cho Trung Quốc thiết lập các căn cứ quân sự trên miền đất ấy.”
Ngày 22 tháng 6 năm 2020, dự luật An Ninh Quốc Gia về Hồng Kông được đưa ra tại quốc hội của Đảng Cộng Sản Trung Hoa để thông qua, và đêm 30 tháng 6 rạng sáng ngày 1 tháng 7, 2020, sau một phiên họp kín của Ủy Ban Thường Vụ Đại Biểu Nhân Dân (mà thế giới gọi là quốc hội bù nhìn tại Bắc Kinh) dự luật này đã trở thành luật. Ngày mà Luật An Ninh Quốc Gia về Hồng Kông này ra đời cũng trùng ngày mà Hồng Kông được trao trả lại cho China 23 năm trước 01-07-1997 theo thể chế “một nước hai chế độ” (one country two systems). Theo đó Hồng Kông vẫn còn quyền tự trị trong 50 năm từ 1997 đến 2047, và trên lý thuyết Hồng Kông chỉ lệ thuộc vào Bắc Kinh về quân sự và ngoại giao mà thôi.
“Ngày 11/07/1995: Tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton và Thủ tướng Việt Nam Võ Văn Kiệt thông báo quyết định bình thường hóa quan hệ ngoại giao giữa 2 nước.” Với quyết định lịch sử này, Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng sản đã ghi dấu “gác lại qúa khứ, hướng tới tương lai” được 25 năm vào ngày 11/07/2020. Nhưng thời gian ¼ Thế kỷ bang giao Mỹ-Việt đã đem lại những bài học nào cho hai nước cựu thù, hay Mỹ và Việt Nam Cộng sản vẫn còn những cách biệt không hàn gắn được ?
Trước 1975, ở bùng binh ngã Sáu (kế góc đường Gia Long và Lê Văn Duyệt) có cái biển nhỏ xíu xiu: Sài Gòn – Nam Vang 280 KM. Mỗi lần đi ngang qua đây, tôi đều nhớ đến cái câu ca dao mà mình được nghe từ thưở ấu thơ: Nam Vang đi dễ khó về… Bây giờ thì đi hay về từ Cambodia đều dễ ợt nhưng gần như không còn ma nào muốn hẻo lánh tới cái Xứ Chùa Tháp nghèo nàn này nữa. Cũng nhếch nhác ngột ngạt thấy bà luôn, ai mà tới đó làm chi… cho má nó khi. Thời buổi này phải đi Sing mới đã, dù qua đây rất khó và về thì cũng vậy – cũng chả dễ dàng gì.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.