Hôm nay,  

Hồng Kông Trong Gọng Kìm của Trung Cộng

09/07/202018:57:00(Xem: 3388)

Ngày 22 tháng 6 năm 2020, dự luật An Ninh Quốc Gia về Hồng Kông được đưa ra tại quốc hội của Đảng Cộng Sản Trung Hoa để thông qua, và đêm 30 tháng 6 rạng sáng ngày 1 tháng 7, 2020, sau một phiên họp kín của Ủy Ban Thường Vụ Đại Biểu Nhân Dân (mà thế giới gọi là quốc hội bù nhìn tại Bắc Kinh) dự luật này đã trở thành luật. Ngày mà Luật An Ninh Quốc Gia về Hồng Kông này ra đời cũng trùng ngày mà Hồng Kông được trao trả lại cho China 23 năm trước 01-07-1997 theo thể chế “một nước hai chế độ” (one country two systems). Theo đó Hồng Kông vẫn còn quyền tự trị trong 50 năm từ 1997 đến 2047, và trên lý thuyết Hồng Kông chỉ lệ thuộc vào Bắc Kinh về quân sự và ngoại giao mà thôi.

Thế nhưng Đảng Cộng Sản Trung Hoa đã quyết định xé bỏ bản hiệp ước song phương mà họ đã ký, và đã nộp cho Liên Hiệp Quốc, thời Đặng Tiểu Bình với đại diện Anh Quốc của chính phủ bà Margaret Thatcher, nhằm xóa sổ nền tự do và tự trị của Hồng Kông, để đưa ra một đạo luật hà khắc và kiểm duyệt gắt gao giết chết quyền tự do ngôn luận và dân chủ mà người Hồng Kông có quyền được hưởng cho đến năm 2047. Đạo luật bao gồm 6 chương và 66 điều khoản, trong đó ba điều 2, 4 và 6 nhằm tiêu diệt sự đối kháng của người dân Hồng Kông. Bốn tội danh rất mơ hồ sẽ bị án đến tù chung thân là hoạt động lật đổ chính quyền, ly khai, khủng bố và thông đồng với ngoại bang. 

Theo The Epoch Times, riêng điều thứ 38 là ngang ngược, thái quá, không chấp nhận được, vì nó sẽ áp dụng đối với những hành vi phạm tội bên ngoài Hồng Kông và do những người không phải công dân Hồng Kông thực hiện. Ngoại Trưởng Mike Pompeo của Hoa Kỳ tuyên bố đây là sự xúc phạm đối với tất cả các nước trên thế giới. Luật An Ninh Quốc Gia Hồng Kông đã chấm dứt quyền do của người dân được bầy tỏ quan điểm chính trị của họ, chính quyền tự do chính trị này đã biến Hồng Kông thành một trung tâm tài chính, thương mại tầm vóc quốc tế. 

Giáo sư Andrew Nathan về chính trị tại đại học Columbia cảnh giác những người ngoại quốc ủng hộ phong trào đòi dân chủ cho Hồng Kông khi đi du lịch trên thế giới nên tránh các nước có ký thỏa hiệp dẫn độ với China, vì họ có thể bị bắt và dẫn độ về Bắc Kinh vì điều khoản 38 này.

Phó Tổng Thống Mike Pence cũng tuyên bố hành động China đã phản bội lại thỏa thuận quốc tế mà họ đã ký kết, và người dân yêu chuộng tự do không thể chấp nhận được. Biện pháp tức thời của Hoa Kỳ là xóa bỏ ngay đặc quyền mà Mỹ đã dành cho Hồng Kông để không lọt vào tay Trung Cộng.

Hạ Viện Mỹ trong hai ngày 1 và 2 tháng 7-2020 đã thống nhất thông qua đạo luật tự trị Hồng Kông, luật này sẽ chế tài các cá nhân, công ty còn làm ăn với các quan chức và nhà nước China đang thực thi Luật An Ninh Quốc Gia mà Bắc Kinh vừa áp đặt lên Hồng Kông. Bà Nancy Pelosi, Chủ Tịch hạ Viện nói rằng đạo luật này của Hoa Kỳ sẽ “giúp kết thúc chiến dịch tàn ác của China.” Một ngày sau, Thượng Viện Mỹ cũng đã thông qua dự luật này, và được đệ trình lên Tổng thống Trump chờ ký duyệt. Đây là sự hợp tác hiếm có giữa hai viện Quốc Hội Hoa Kỳ về vấn đề Hồng Kông.

Ngay sau khi Luật An Ninh được Bắc Kinh đưa ra và có hiệu lực ngay, ba thủ lĩnh của phong trào đòi dân chủ cho Hồng Kông là Joshua Wong (Hoàng Chí Phong), Nathan Law, và Agnes Chow đồng loạt bước xuống khỏi phong trào Demosito. Đây là một hành động khôn ngoan của nhóm Hoàng Chí Phong để bảo toàn lực lượng trong khi chờ đợi phương thức đấu tranh mới. Nathan Law, hiện đang theo học tại đại học Yale tuyên bố tranh đấu cho tự do của Hồng Kông là bảo tồn những giá trị của thế giới. 

Một tuần sau, ngày 8 tháng 7, China chiếm một khách sạn nổi tiếng ngay trung tâm Hồng Kông làm văn phòng an ninh quốc gia để thực thi luật này. Một chiến dịch càn quét các ‘sách báo đồi trụy” được phát động, và hàng ngàn sách báo tạp chí khảo cứu giá trị quý hiếm về văn hóa, giáo dục, nhân bản, cổ võ cho dân chủ tự do, hay chống lại chế độ áp bức của Bắc Kinh, đã bị tịch biên và thiêu hủy. Thư viện trống vắng cả người lẫn sách truyện tác phẩm. Người ta nhìn thấy những gì đã diễn ra tại Liên Xô thời Stalin, tại Hoa Lục thời Mao Trạch Đông, hay tại ba nước Đông Dương Việt-Miên-Lào, hay Bắc Hàn, v.v…, hiện đang diễn ra tại Hồng Kông.

Ngày 3 tháng 7, tổ chức  The Economic Freedom of the World Network thuộc Canada’s Fraser Institute với các tư tưởng gia của 39 quốc gia đã ký tên trong một Lá Thư lên án Bắc Kinh áp dụng Luật An Ninh Quốc Gia nhằm phá hoại Hồng Kông – một trung tâm thương mại phồn thịnh nhất sau Đệ Nhị Thế Chiến. Ông Fred McMahon/chủ tịch của tổ chức trên nói những hành động phản đối và áp lực của Hoa Kỳ lên bắc Kinh sẽ có hiệu quả hơn là các quốc gia chỉ lên tiếng suông. Và thế giới cần đồng loạt phản ứng lại (global response). Ông kêu gọi các quốc gia dân chủ cần phải tiến hành thủ tục trục xuất ngay Trung Cộng ra khỏi tổ chức Thương Mại Thế Giới (WTO) vì Trung Cộng thường xuyên vi phạm các điều lệ của WTO như họ đang vi phạm thỏa ước đã ký và cam kết với Liên Hiệp Quốc và nước Anh về  Hồng Kông.

Phát Ngôn Viên Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ bà Morgan Ortagus lên tiếng về sự đe dọa của Trung Cộng với quyền riêng tư của Hoa Kỳ, qua dịch bệnh virus từ Vũ Hán, và nay là Luật An Ninh Quốc Gia về Hồng Kông. Bà nhấn mạnh “tất cả chúng ta đều có tội khi không nhìn thấy thực sự Trung Cộng là ai”.

Giáo Sư Alexander Huang, phân tích gia chính trị tại đại học Tamkang ở Đài Bắc nói người dân Đài Loan đã lạnh xương sống khi nhìn thấy thảm cảnh ở Hồng Kông vì Luật An Ninh Quốc Gia. Họ cũng thấy viễn ảnh nay là Hồng Kông, mai sẽ là Đài Loan. Tuy nhiên, sự ủng hộ của người dân Đài Loan với bà Tổng Thống Thái Anh Văn và xu hướng chống Trung Cộng của hòn đảo này đã tăng rõ rệt từ 18% năm 1992 lên 57% năm 2019 và lên 67% năm 2020. Ngoài ra, Trung Cộng cũng nhìn thấy đàng sau lưng Đài Loan là Hoa Kỳ với Tổng Thống Donald Trump, bởi thế tiến chiếm Hồng Kông là việc khả thi trước mắt. Thế giới đang lung lay vì lo toan chống đỡ với con virus từ Vũ Hán, và mỗi nước đều đang có vần đề riêng của họ, nên Chủ Tịch Tập Cận Bình tin rằng việc chiếm đoạt sớm Hồng Kông sẽ không là vấn đề.

Vấn nạn ở đây chính là hơn 7 triệu dân Hồng Kông, họ sẽ di cư qua Anh Quốc, qua Đài Loan tìm cuộc sống mới, hay sẽ ở lại tiếp tục chiến đấu trong một trận chiến không còn cân sức nữa? Những thủ lĩnh như Hoàng Chí Phong sẽ tiếp tục ở lại Hồng Kông? Họ sẽ dễ dàng bị chính phủ Hồng Kông bây giờ bắt giữ dưới nhiều hình thức tội trạng khác - theo lệnh của Bắc Kinh, hay họ sẽ di tản ra ngoại quốc để giữ lại ngọn lửa đấu tranh? Thế giới đang nhìn về Hồng Kông và cầu nguyện. (Tin Tổng Hợp).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 24/6/2020, Cố vấn an ninh quốc gia Robert O’Brien nêu lên một sự thật phũ phàng là gần nửa thế kỷ qua các chính trị gia cả hai đảng, các nhà khoa bảng, nhà giáo dục, nhà báo, nhà kinh doanh Mỹ đều thụ động và ngây thơ (passivity and naivety) trước Trung cộng. Người Mỹ không biết sự khác biệt giữa người dân Trung Hoa và đảng Cộng sản, một tổ chức theo chủ nghĩa Marxist-Leninist, mà Tập Cận Bình là hiện thân của Joseph Stalin.
Giống như hầu hết các nước trên thế giới, Hoa Kỳ đang cố gắng vượt qua trận đại dịch COVID-19 và cuộc suy thoái kinh tế trầm trọng do lệnh đóng cửa của chính phủ. Tính theo tỷ lệ thường niên, nền kinh tế Mỹ đã giảm 5% trong quý đầu năm 2020 và trong quý hai vừa kết thúc, có thể giảm đến 40%, mức suy sụp mạnh nhất kể từ thời Đại Suy thoái năm 1930. Hơn nữa, hàng chục triệu công nhân đã mất việc, khiến tỷ lệ thất nghiệp trong tháng Tư tăng vọt lên mức cao sau Đại Khủng hoảng là 14,7%. Dù 70% những người bị sa thải hy vọng sẽ được gọi làm việc lại, nhưng không phải tất cả sẽ có việc, vì nhiều doanh nghiệp sẽ sát nhập, di dời hoặc tổ chức lại. Đúng vậy, lúc đầu, sự mở cửa lại của nền kinh tế đã dẫn đến tình trạng phục hồi mạnh mẽ, nó được dự kiến là sẽ tiếp tục trong quý ba. Việc làm đã tăng 2,5 triệu trong tháng Năm, trong khi dữ liệu từ các thẻ tín dụng và theo dõi di động cho tháng Năm và tháng Sáu cho thấy, mức phục hồi khá lớn từ lúc thấp trong tháng Tư, với hoạt động trong
Bộ Ngoại giao Cộng sản Việt Nam đã kín đáo bắn tiếng muốn Mỹ nhảy vào giải quyết xung đột ở Biển Đông, nhưng Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị của Trung Cộng đã cảnh giác Việt Nam “không dành bất cứ cơ hội nào cho sự quấy rối và phá hoại của thế lực bên ngoài”. Đề nghị bán chính thức của Việt Nam đưa ra ngày 17/7/2020, bốn ngày sau khi Bộ trưởnng Ngoại giao Mỹ, Mike Pompeo gọi hành động đe dọa các nước nhỏ để chiếm đoạt và mưu toan cướp chủ quyền nguồn tài nguyên ở phần lớn Biển Đông của Trung Quốc là “phi pháp”.
Tôi tình cờ “nhặt” trên FB một tác phẩm khá độc đáo của Marc Riboud. Ông “chớp” được cảnh một anh bộ đội (với con búp bê nằm dưới nắp ba lô, và cái sắc cầm tay) đang trên đường trở về quê cũ. Cùng với bức ảnh là lời bình, cũng độc đáo không kém, của face booker Nguyễn Hoàng : “Thằng này coi vậy mà hiền, chỉ lấy con búp bê cho con và cái bóp đầm cho vợ mà thôi.”
Tất cả họ đều nói cùng một giọng, và làm chung một điệu – theo nhận xét của Huỳnh Ngọc Chênh: Ông Đinh Thế Huynh bị bệnh nặng phải qua Nhật chữa. Trước đó ông Phùng Quang Thanh thì đi Pháp, ông Nguyễn Bá Thanh thì bỏ cả tiền triệu đô la qua tận nước Mỹ để nhờ họ cứu mạng. Nghe nói hai ông Chung và Thưởng vừa rồi lâm bệnh cũng đi Nhật và Pháp điều trị.
Vào thời Ronald Reagan làm tổng thống gần 40 năm trước, hầu hết người Mỹ lấy tin tức từ tờ báo và các đài truyền hình địa phương. Những tổ chức này có tính chuyên nghiệp, dồi dào tài chính, và cố gắng đăng tải quan điểm của cả đảng Cộng hòa lẫn Dân chủ. Người dân đồng thuận về sự thật nói chung, và bất đồng về phương cách giải quyết. Những công ty này cũng đưa ra sự thật, vì họ sẽ mất quảng cáo, mất độc giả dài hạn và có thể bị tòa án phạt nếu họ loan tải tin giả, nhất là nếu tin giả đó gây ra tai hại cho người khác.
Chiều Thứ Ba 21 Tháng 7 Năm 2020, hoàn toàn bất ngờ, Lãnh Sự Quán Trung Cộng tại Houston, Texas nhận được quyết định của chính phủ Hoa Kỳ đóng cửa lãnh sự quán của họ, và toàn thể nhân viên trong lãnh sự này có 72 giờ đồng hồ để thu xếp ra khỏi trụ sở này và trở về Hoa Lục. Đồng hương người Việt tại Houston, tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, đã đổ xuống đường biểu tình ăn mừng, và cộng đồng người Việt khắp nơi trên thế giới đón nhận tin vui này như nắng hạn gặp cơn mưa rào.
Té ra có hai thứ “người lạ” lận nha: tụi ngoài biển cả mênh mông là dân Nước Lạ, đã đành; đám ở trong phố phường chật hẹp thì toàn là dân bản xứ. Cả hai đều hành động theo cùng một phương châm: “lấy thịt đè người” – dù thuộc hai thực thể khác nhau: Côn Đồ Quốc Gia & Côn Đồ Quốc Tế.
Chiều nay, sau thời tọa thiền, hành giả thiền hành bên bờ suối, nghe suối xứ người bình yên róc rách tuôn, chợt quặn lòng nhớ tới những dòng sông, dòng suối nơi quê nhà từng bị nhiễm độc! Cũng khoảng thời điểm này, hai năm trước, suốt dọc trên 200 cây số bãi biển miền Trung, bỗng nhiên cá biển đủ loại, chết hàng loạt, xác trôi giạt vào bờ, trắng xóa! Rồi chim trời cũng rũ cánh, lao xuống, nằm chết bên cá, do chim đói lòng, đã ăn xác cá nhiễm độc! Rồi ngư dân sống ven biển, buổi sáng dong thuyền ra khơi, buổi chiều buồn bã quay về, không kiếm được chi để đổi lấy gạo, muối, nuôi gia đình!
Như bao nhiêu triệu người Việt Nam tị nạn khác, tôi là kẻ vượt biên và còn sống sót nhờ vào may mắn; bởi thế, mọi chuyện (xa gần) có liên quan đến ranh giới của đất nước này đều nhớ như in: “Nguyên Hồng là người phàm tục. Anh thích nhắm ngon, thích rượu ngon, nhưng thích nhất là khi có những thứ đó mà quanh anh là bè bạn. Nhưng trong bữa ăn khoái khẩu hôm ấy anh chỉ lẳng lặng uống. Sau mỗi miếng nhắm anh chống đũa, tư lự. Có vẻ anh buồn. – Bên Tàu loạn to. Nhiều người chạy sang ta, chạy loạn hay là chạy chính phủ không biết, trông tội lắm. – anh nói, giọng rầu rầu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.