Hôm nay,  

Chiến Tranh Mỹ-Trung Khó Tránh

10/07/202014:58:00(Xem: 6891)
 
Sự căng thẳng thẳng giữa nước Mỹ và Trung cộng mỗi ngày mỗi gia tăng. Thật vậy, kể từ ngày 25-9-2018, tổng thống Donald Trump đọc trước Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc, kêu gọi các nước trên Thế giới: “Chống lại xã hội  chủ nghĩa và những đau khổ do nó đã gây ra cho nhân loại.” Mời xem link: https://youtu.be/q6XXNWC5Koc?t=95
     Từ đấy, khiến cho Trung cộng lo âu phập phồng vì cả Thế giới phê phán chủ nghĩa cộng sản gay gắt.   
   
I- Trung cộng càng ngày càng có nhiều nước thù nghịch:
    1- Ngày 3-1-2017, tổng thống Donald Trump đề cử Robert Lighthizer giữ nhiệm vụ Đại Diện Thương Mại Hoa Kỳ, Thượng Viện Hoa Kỳ đồng thuận vào ngày 11-5-2017. Kinh tế của Trung cộng dùng các công ty quốc doanh ngấm ngầm hỗ trợ các công ty tư nhân để tạo ra sản phẩm nội địa tối đa, rồi thách thức các nền kinh tế thị trường các nước tự do trên Thế giới. Trung cộng dùng những linh kiện điện tử cài đặt vào đồ dùng thiết yếu của người sử dụng để đánh cắp các kỹ thuật tân tiến của Hoa Kỳ và các nước Tây phương. Thế nên, Robert Lighthizer quyết tâm điều tra Trung cộng ăn cắp sở hữu trí tuệ của Hoa Kỳ mà Trung cộng đã ăn cắp hàng năm tới nhiều tỉ đô-la. 
     2- Đài Loan là một hòn đảo ở phía đông nước Tàu, cách tỉnh Phúc Kiến 193 km về phía đông. Diện tích đảo quốc Đài Loan là 35,571 cây số vuông. Dân số Đài Loan vào năm 2019 là 23.756.579 người. Theo Reuters, người đứng đầu cơ quan hành pháp Đài Loan đã phát biểu hôm 5-3-2019: "Trung Quốc liên tục tuyên bố họ sẽ không từ bỏ ý định sáp nhập Đài Loan bằng vũ lực, vì vậy chúng tôi luôn luôn cảnh giác và sẵn sàng một cuộc chiến với Trung cộng."
     3- Trung-Nhật tranh giành chủ quyền quần đảo Senkaku (Điếu Ngư) và vết thương dai dẳng từ thời quân Nhật chiếm đóng nước Tàu mà người Tàu là một dân tộc đầy lòng tự tôn, luôn luôn hậm hực cho đây là điều sỉ nhục rất lớn?! 
     4- Hai nước Ấn- Trung có chung đường biên giới dài khoảng 4.000 km. Xung đột Ấn-Trung là cuộc chiến tranh chấp biên giới Aksai Chin và bang Arunachal Pradesh, đã giao tranh vào ngày 20-10-1962. Ngoài ra, Ấn Độ trao quy chế tị nạn chính trị cho Đạt Lai Lạt Ma vào năm 1959, gây cho hai nước thù nghịch nhau. 
     Gần đây, vào ngày 15-6-2020, binh sĩ hai nước Ấn- Trung đã ẩu đả ác liệt tại thung lũng Galwan, khiến cho ít nhất 20 binh sĩ Ấn Độ thiệt mạng và 40 binh sĩ Trung cộng tử thương. Hai bên đã đưa đông đảo binh sĩ và khí tài quân sự tới vùng biên giới này. Tạm thời New Delhi và Bắc Kinh đang tiến hành nhiều cuộc đàm phán nhằm giải quyết các tranh chấp.
     5- Hiện nay Nga-Tàu “Bằng mặt mà chẳng bằng lòng”, Nga-Tàu đã xung đột vào cuối năm 1960, dọc theo biên giới dài 4.380 km, khi đấy 658.000 binh sĩ Xô Viết đối đầu với 814.000 quân Trung cộng. Vào ngày 2-3-1969, quân Trung cộng phục kích một đơn vị biên phòng nước Nga gây cho 59 chết và 94 bị thương. Sau đó, Nga pháo kích vào các nơi quân Trung cộng trú đóng tại Mãn Châu và tấn công đảo Damansky/Trân Bảo ngày 15-3-1969, Nga tuyên bố quân Tàu chết 800 người. Thế nên, giữa Nga và Trung cộng chỉ thân thiện bên ngoài.
    6- Cộng sản Việt Nam (CSVN) đã và đang dựa vào Trung cộng để tồn tại. Có lẽ, độc giả còn nhớ truyện “Tây Du Ký”, nhân vật nổi bật trong truyện là Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không gốc là một “ Khỉ Đột” bị đè 500 năm dưới núi Ngũ Hành Sơn. “Khỉ Đột” không thoát ra được là do “Bùa Lục Tự” có 6 chữ: “An, Ma, Ni, Bác, Di, Hồng”. Khi Đường Tăng Tam Tạng gỡ “Bùa Lục Tự” thì “Khỉ Đột” vùng dậy ra khỏi núi đồ sộ. CSVN còn nguy khốn hơn, vào tháng 2 năm 1999, Giang Trạch Dân của Trung cộng yểm đầu Tổng bí thư CSVN là Lê Khả Phiêu và các đảng viên CSVN bằng “Bùa Thập Lục Tự” (16 chữ vàng) nguy hiểm hơn “Bùa Lục Tự”! Thế nên, CSVN lần lượt cắt nhượng cho Trung cộng: Ngày 30-12-1999, Đảng CSVN đã cắt nhượng khoảng 700 km2 vùng đất biên giới Bắc Việt trong đấy có ải Nam Quan, thác Bản Giốc cho Trung cộng! Ngày 25-12-2000, CSVN cắt nhượng khoảng 11,000 km2 vùng vịnh Bắc Bộ Việt Nam cho Trung cộng! Năm 1958, thủ tướng Bắc Việt là Phạm Văn Đồng đã ký công hàm dâng biển Đông cho Trung cộng! Dù vậy, ngày nay CSVN và ngay cả Rodrigo Duterte là tổng thống của Philippines đã theo Trung cộng lại giật mình vì bị Trung cộng gian tham và lấn lướt?
      II- Sức mạnh quân sự của Mỹ và Trung cộng: 
      Ngày nay, vị thế của Trung cộng trên Thế giới là quốc gia đứng thứ nhì về kinh tế chỉ sau Mỹ nhưng về quân sự thì đứng thứ ba, sau Mỹ và Nga. Quân đội Trung cộng hiện có 2,2 triệu binh sĩ. Quân đội của Mỹ hiện có 1,4 triệu binh sĩ. Tuy nhiên, quân đội của Mỹ kinh nghiệm chiến đấu già dặn hơn vì binh sĩ Mỹ thường xuyên tham chiến như chiến tranh vùng Vịnh vào năm 1990.         
     Thế nhưng, ngày nay số lượng quân sĩ không còn là yếu tố chính yếu để quyết định thắng bại của trong chiến tranh mà khí tài hiện đại của mỗi bên sẽ quyết định cuộc chiến. Hiện nay các nhà quân sự tiên đoán chiến tranh Mỹ- Trung sẽ xảy ra tại eo biển Đài Loan hay biển Đông. Thế nên, cần tìm hiểu về “Hàng không mẫu hạm” còn gọi là “Tàu sân bay” và “Vũ khí nguyên tử”. 
     Trung cộng có 2 hàng không mẫu hạm, chiếc Liêu Ninh mua của Ukraine và một chiếc do Trung cộng tự đóng, 2 chiếc này một thì quá cũ, một thì kỹ thuật chưa được hoàn hảo! 
     Trong khi đấy, Mỹ đang dẫn đầu thế giới về số hàng không mẫu hạm, tới 10 chiếc hàng không mẫu hạm nguyên tử. Tiêu biểu “Hàng không mẫu hạm” USS Gerald Ford. Trọng tải: 100,000 tấn Anh, có 2 lò phản ứng hạt nhân. Tốc độ: 30 hải lý một giờ (56 km/h; 35 mph). Hàng không Mẫu hạm này giao cho Hải Quân Mỹ vào tháng 2 năm 2016. Giá thành Mẫu hạm USS Gerald Ford là 13 tỷ USD (1). 
     Vũ khí nguyên tử còn gọi là Vũ khí hạt nhân (Nuclear weapon), đây là loại vũ khí hủy diệt hàng loạt! Hai quả bom nguyên tử thả xuống nước Nhật, trong Thế chiến thứ II, tại Hiroshima ngày 6-8-1945 và Nagasaki ngày 9-8-1945, ước tính trên 200 ngàn người bị chết! Đây là bom loại A, ngày nay dùng loại bom nguyên tử loại H hay bom Hydro tức là loại bom khinh khí, nó có thể tàn phá lớn hơn hàng ngàn lần so với bom nguyên tử loại A. 
     Trung cộng bắt đầu phát triển vũ khí hạt nhân vào năm 1954, do các chuyên gia Liên Xô giúp đỡ. Đến ngày 16-10-1964, Trung cộng thử nghiệm thành công quả bom nguyên tử đầu tiên bằng uranium. Số lượng vũ khí hạt nhân của Trung cộng không có tiết lộ, tuy nhiên các chuyên gia quân sự quốc tế dự đoán Trung cộng sở hữu khoảng 250 đầu đạn hạt nhân. 
     Hoa Kỳ hiện có khoảng 7.200 vũ khí hạt nhân. Vũ khí nguyên tử của Mỹ ngoài số tồn trữ các nơi, còn lưu động trên 12 tàu ngầm hạt nhân chiến lược lớp Ohio với 24 tên lửa Trident II trên mỗi tàu. Trên không thì 94 máy bay B-2 và B-52 mang vũ khí hạt nhân, 400 tên lửa đạn đạo liên lục địa (ICBM) Minuteman III. Thế nên, bất cứ quốc gia nào cũng e ngại dùng bom nguyên tử để đối chọi với Mỹ, vì lẽ nếu nước Mỹ bị bom nguyên tử của đối phương thì các tàu ngầm hạt nhân, các máy bay mang vũ khí hạt nhân ở bên ngoài nước Mỹ (đang lưu động) sẽ đáp trả ngay lập tức vào lãnh thổ kẻ thù tan tành. Cũng xin thưa thêm, những quốc gia hiện nay đã công bố đang sở hữu vũ khí hạt nhân: Hoa Kỳ, Nga, Pháp, Anh, Trung cộng, Ấn Độ, Pakistan và Bắc Triều Tiên.         
     Nước Tàu rộng lớn (9.596.960 km2), đông dân (1,4 tỷ người), với 5 khu tự trị chiếm khoảng 1/2 nước Tàu, gồm có: Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây. Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương. Khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ. Khu tự trị dân tộc Nội Mông Cổ. Khu tự trị dân tộc Tây Tạng. 
     Các “Khu tự trị”: Tân Cương, Nội Mông, Tây Tạng... đã đấu tranh liên tục, bởi sự cai trị hà khắc của nhà cầm quyền Trung cộng, truyền thông đã ghi nhận: “Năm 2002, người Duy Ngô Nhĩ tại Bishket (thủ đô Kyrgyzstan), các thành viên của tổ chức bí mật đã bắn chết viên lãnh sự Tàu cộng ở đấy (2)”. Người Tây Tạng từ đầu năm 2009 đến nay, đã có 150 người Tây Tạng tự thiêu để phản đối bạo quyền Bắc kinh hủy diệt văn hóa và tôn giáo của họ. Ngoài ra, hiện nay nhà cầm quyền Trung cộng bắt giam cả triệu người Duy Ngô Nhĩ và áp đặt luật “An ninh quốc gia” tại Hồng Kông khiến cho cả Thế giới lên án gay gắt.
     III- Vì sao chiến tranh Mỹ-Trung khó tránh?: 
      Gần đây, có nhiều tiếng nói trong Đảng cộng sản chống lại Tập Cận Bình, ông Nhậm Chí Cường (Ren Zhiqiang), sau đó ông Chủ tịch Trần Bình (Chen Ping) yêu cầu mở Hội nghị Bộ Chính trị mở rộng để thảo luận về vấn đề quyền lực của ông Tập Cận Bình có nên tiếp tục hay không? Con trai cả của Đặng Tiểu Bình là ông Đặng Phác Phương đã công bố lá thư gửi “Lưỡng Hội” nêu 15 câu hỏi, chỉ thẳng vào ông Tập Cận Bình. Một giáo sư tại Trường Đảng Trung ương là bà Thái Hà (Cai Xia), có bài phát biểu được ghi âm tại một buổi họp Đảng ủy, bà đã đề nghị nên loại bỏ quyền lực của ông Tập. 
     Từ Trạch Vinh (Xu Zerong) là tiến sĩ khoa học chính trị từ Đại học Oxford thuộc “Thế hệ Đỏ thứ hai”, khi trả lời phỏng vấn Vision Times, phát biểu rằng: “Núi lửa dồn nén lâu ngày cuối cùng sẽ tuôn trào”. Ông Tập đã thăng cấp rất nhiều tướng lĩnh, nhưng các vị tướng ấy có bảo vệ ông Tập khi lâm nguy hay không thì không thể bảo đảm. Dân chúng nước Tàu, từ khi xảy ra dịch bệnh Vũ Hán và Đập Tam Hiệp thì lòng tin nhà cầm quyền sa sút rõ rệt. Do đó, ông Tập Cận Bình cần chiến tranh để để chuyển lửa ra ngoài.    
     Trong khi đấy, Hoa kỳ đã đưa 2 tàu sân bay USS Ronald Reagan và USS Theodore Roosevelt đến tuần tra ở Tây Thái Bình Dương, trong khi tàu sân bay USS Nimitz hiện diện ở Đông Thái Bình Dương. Mỗi tàu sân bay này chở theo hơn 60 máy bay. Các vị tư lệnh chỉ huy hải quân Mỹ cho biết: “Sự hiện diện cùng lúc tới 3 Hàng không mẫu hạm là khẳng định sự hỗ trợ của Washington đối với khu vực và các đồng minh. Vì sao có sự căng thẳng này, ông Koehler chỉ trích Trung cộng xây dựng các tiền đồn quân sự ở biển Đông, bố trí tên lửa, hệ thống tác chiến điện tử nơi đấy.

Inline image
Hàng không mẫu hạm Nimitz diễn tập ở Thái Bình Dương. Ảnh: Hải quân Mỹ


    Từ các dẫn chứng trên, người viết nghĩ rằng chiến tranh Mỹ-Trung sẽ xảy ra vào cuối năm này hay là một vài năm tới. Liên minh các nước Mỹ, Nhật, Úc, Ấn đã/đang dùng kế “Đả thảo kinh xà” hay “Dẫn xà xuất động” (Dụ rắn ra khỏi hang) để tiêu diệt. Đây là kế thứ 13 trong 36 kế của nước Tàu, thế mà Tập Cận Bình lại cho quân đội của mình hùng hổ tại eo biển Đài Loan và biển Đông?
      Trung cộng, trong nước đang bất hòa, nhiều nước trên thế giới đang đối nghich. Khi chiến tranh Mỹ-Trung xảy ra, thì Liên minh các nước sẽ đánh đuổi quân đội Trung cộng (PLA) tan tác và nước Tàu có thể bị chia 5 xẻ 7, hãy chờ xem.
Ngày 10-7-2020 
Nguyễn Lộc Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không rõ ABC có lường trước được phản ứng của cộng đồng, khán giả đối với hành động cúi đầu trước áp lực và quyền lợi, dẫn đến dừng ngay lập tức Jimmy Kimmel Live! hay không, nhưng thực tế đã cho thấy một làn sóng tức giận đã bùng nổ. Viên đạn dường như quay ngược lại, xé gió, đâm thẳng vào ba ký tự khổng lồ của đế chế truyền thông. Các cuộc tẩy chay Hulu và Disney+ bắt đầu. Trang mạng Disney+ bị sụp đổ vì lượng khán giả đăng nhập để “cancel subcription” trong đêm họ ra lệnh tắt đèn sân khấu; Disney mất gần $4 tỷ trên thị trường. Hàng loạt cuộc biểu tình phản đối trước trụ sở của ABC và Disney. Về phía các nhà báo, nghệ sĩ giải trí, các nhà lãnh đạo chính trị – từ Stephen Colbert đến David Letterman đến cựu Tổng thống Barack Obama – cùng lên án việc làm của ABC, coi đó là sự đầu hàng nguy hiểm trước áp lực chính trị và là phép thử đối với quyền tự do ngôn luận.
Nhìn vào những gì đang diễn ra tại nước Mỹ hiện nay, người ta không thể không liên tưởng đến cuộc cách mạng văn hóa tại Trung Quốc như vậy. Cũng là cuộc tấn công vào những gì bị cho là khuynh tả, là sự tập trung quyền lực vào một cá nhân qua phong trào cuồng lãnh tụ với những vệ binh trung thành chưa từng thấy tại Hoa Kỳ.
Người ta thường có nhiều cách định nghĩa về hy vọng. Hy vọng là một cảm xúc lạc quan, một niềm tin tươi sáng rằng mọi thứ chắc chắn sẽ được cải thiện. Hy vọng có thể đến từ một tiếng nói cá nhân xa lạ nào đó trong triệu triệu người trên thế giới này. Hy vọng có thể đến từ một bản tuyên bố chung của hai phong trào đối lập. Hy vọng là phải nhận ra rằng cái ác và sự bất công có thể chiếm ưu thế ngay cả khi chúng ta đang đối đầu với nó. Hy vọng là khi nhìn thấy rõ một bên sáng và một bên tối, thấu hiểu rằng vòng cung của vũ trụ đạo đức có thể không uốn cong về phía công lý – nhưng chúng ta không tuyệt vọng. Hy vọng, là khi một đêm vinh danh nghệ thuật trở thành nơi hàng trăm người giơ cao ngọn đuốc tôn vinh sự kiên cường, tiếng nói dũng cảm, như một lời nhắc nhở với thế giới rằng nghệ thuật và nhân văn là không thể tách rời.
Donald Trump từng bóng gió rằng mình xứng đáng được khắc tượng trên núi Rushmore, sánh vai cùng những bậc khai quốc công thần nước Mỹ. Bên kia Thái Bình Dương, Tập Cận Bình chẳng màng đá núi, nhưng ôm mộng lọt vào sử xanh, đặt mình ngang hàng những “đại thánh đế vương” của đảng và đất nước. Bởi thế, cuộc duyệt binh rùm beng ở Thiên An Môn vừa rồi không chỉ là phô trương cờ trống rình rang, mà là lời tuyên cáo giữa chiến địa, là tiếng trống thúc quân của một kẻ đang gấp gáp thúc ngựa đuổi theo bá mộng thiên cổ.
Bạn, tôi, chúng ta, không ai an toàn trước bạo lực súng đạn ở Mỹ. Chắc người Mỹ chưa kịp quên hình ảnh người mẹ tất tả chạy trên đôi chân trần, tìm con trong vụ xả súng mới nhất ở Annunciation Catholic School in Minneapolis tháng vừa qua. Những đứa trẻ xứng đáng có đời sống an toàn để đến trường mỗi ngày và trở về an toàn trong vòng tay cha mẹ. “Thay vì kích động thêm bạo lực, các nhà lãnh đạo chính trị nên tận dụng thời điểm này để đoàn kết chúng ta hướng tới những thay đổi hợp lý về súng đạn mà đa số người Mỹ ủng hộ,” Giáo sư Robert Reich đã nói như thế.
Trong bối cảnh thế giới đang trải qua những biến động nghiêm trọng về kinh tế, chính trị và công nghệ, toàn cầu hoá – vốn từng được xem là động lực chính thúc đẩy cho tăng trưởng và thịnh vượng – đang đứng trước những thách thức chưa từng có. Tiến trình công nghiệp hoá và toàn cầu hoá đã đem lại nhiều thành tựu vượt bậc trong suốt thời gian dài qua, từ thế kỷ XX sang thế kỷ XXI, đặc biệt là thông qua sự chuyên môn hoá, tự do thương mại và tiến bộ công nghệ. Tuy nhiên, các cuộc khủng hoảng tài chính, đại dịch toàn cầu, chiến tranh và cạnh tranh chiến lược giữa các cường quốc đã khiến mô hình toàn cầu hoá truyền thống bộc lộ nhiều tình trạng bất ổn...
Nhiều thế hệ sống ở Sài Gòn những năm của thập niên 80-90, khi con gà trống của Thương Xá Tax chưa bị bức tử, khi những hàng cây cổ thụ trên đường Tôn Đức Thắng vẫn là nét thơ mộng của Sài Gòn, có lẽ đều quen thuộc với câu “Chương Trình Truyền Hình Đến Đây Là Hết…” Nó thường xuất hiện vào cuối các chương trình tivi tối, khi chưa phát sóng 24/24. Thời đó, mỗi ngày truyền hình chỉ phát sóng trong một số khung giờ nhất định (thường từ chiều đến khuya) nên hầu như ai cũng có tâm lý chờ đợi đến giờ ngồi trước màn ảnh nhỏ, theo dõi vài giờ giải trí. Đó cũng là chút thời gian quên đi một ngày cơ cực, bán mồ hôi cho một bữa cơm độn bo bo thời bao cấp. Nhắc nhớ chút chuyện xưa, để nói chuyện nay, đang diễn ra ở một đất nước văn minh hàng đầu, từng là niềm mơ ước của biết bao quốc gia về quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận.
Trên mạng gần đây lan truyền một bức tranh chuỗi tiến hóa ngược nhại kiểu Banksy - vẽ hình ảnh tiến hóa quen thuộc từ khỉ tiến tới người, nhưng đến giữa chặng đường, một gương mặt ai cũng nhận ra quay lưng đi ngược lại về phía khỉ. Cái dáng ngoảnh đầu ấy khiến tôi chạnh lòng nghĩ đến hình ảnh nước Mỹ hôm nay. Giữa thế kỷ XXI, lẽ ra phải tiếp tục đi tới, nhưng thay vì mở rộng tự do học thuật – ngọn nguồn của sáng tạo – chúng ta lại thấy những dấu hiệu nước Mỹ thoái lui theo một quỹ đạo lạ lùng: thử nghiệm một kiểu “tiến hóa ngược”.
Từ khi Tối Cao Pháp Viện lật đổ Roe v. Wade, chúng ta đều biết câu chuyện không dừng lại ở đó. “Để tiểu bang tự quyết” chỉ là cái cớ. Và Texas, tiểu bang bảo thủ dẫn đầu, vừa chứng minh điều đó bằng một luật mới: trao cho bất kỳ ai quyền săn lùng và kiện những người dính dáng tới thuốc phá thai. Texas vốn đã có một trong những lệnh cấm khắc nghiệt nhất: phá thai bị cấm hoàn toàn, trừ vài ca y tế khẩn cấp. Không ngoại lệ cho thai dị tật chết non. Không ngoại lệ cho hiếp dâm. Không ngoại lệ cho loạn luân. Thế nên, nhiều phụ nữ Texas chỉ còn con đường tìm đến thuốc phá thai qua mạng, thường từ những nhà cung cấp ở ngoài tiểu bang. Luật mới nhắm thẳng vào cánh cửa mong manh ấy.
Suốt 250 năm, người Mỹ đồng ý rằng cai trị bởi một người duy nhất là sai lầm, rằng chính quyền liên bang vốn cồng kềnh, kém hiệu quả. Lẽ ra hai điều ấy đủ để ngăn một cá nhân cai trị bằng mệnh lệnh từ Bạch Ốc. Nhưng Trump đang làm đúng điều đó: đưa quân vào thành phố, áp thuế quan, can thiệp vào ngân hàng trung ương, chen vào quyền sở hữu công ty, gieo nỗi sợ để buộc dân chúng cúi đầu. Quyền lực bao trùm, nhưng không được lòng dân. Tỉ lệ chấp thuận của ông âm 14 điểm, chỉ nhỉnh hơn chút so với Joe Biden sau cuộc tranh luận thảm hại năm ngoái. Khi ấy chẳng ai lo ông Biden “quá mạnh”. Vậy tại sao Trump, dù bị đa số phản đối, vẫn dễ dàng thắng thế?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.