Hôm nay,  

Người Việt của Nước Mỹ: Tôi Hoạt Động Chính Trị Thay Thế Cho Mẹ Tôi

10/7/202009:35:00(View: 6472)

Mẹ tôi, một người nhập cư gốc Việt, không hiểu tại sao tôi cứ dính vào chính trị. Bà không quan tâm đến chính sách. Bà quan tâm là tôi kiếm được một bạn trai tử tế sẽ săn sóc tôi. Bà không biết các nhà đại diện lập pháp của bà là ai và chắc chắn bà không muốn nói chuyện với họ. Tuy nhiên, bà rất không vui vì tôi không gọi điện thoại cho bà thường xuyên đủ.

 

Tuy thế, người mẹ nhập cư gốc Việt của tôi biết cách nuôi dưỡng 4 đứa con gái có tính độc lập và cho chúng tôi học hết đại học. Lúc tôi còn đang lớn, mẹ tôi làm việc 12 tiếng mỗi ngày, 7 ngày một tuần, tại một xưởng may quần áo để gom góp cho đủ cuộc sống cho mấy đứa con. Vậy chứ bà vẫn đánh thức tôi dậy để ăn sáng và sửa soạn thức ăn trưa cho tôi mang theo đến trường. Hàng ngày. Phần thưởng cho công lao nuôi tôi, đứa nhỏ nhất, đến tuổi trưởng thành là bị mất bảo hiểm sức khỏe Medicaid. Và là người làm lao động khoán, bà không được chủ cấp bảo hiểm sức khỏe, bất kể có làm việc bao nhiêu tiếng đi nữa.

 

Người mẹ nhập cư gốc Việt của tôi không phát âm nổi tên của ngôi trường của tôi, chứ đừng nói gì viết thư gửi Quốc hội. Những người mẹ như mẹ tôi không dồi dào tiền bạc, nhưng họ xứng đáng được có nhân phẩm và bảo hiểm sức khỏe như mọi người. Những người mẹ như mẹ tôi bây giờ được Đạo Luật Chăm Sóc Sức Khỏe Với Giá Cả Phải Chăng (ACA) bảo vệ, nhưng những điều này và còn nhiều điều nữa đang bị đe dọa, nhất là cho những phụ nữ nhập cư.

 

Người mẹ nhập cư gốc Việt của tôi nào hiểu tại sao tôi dính vào chính trị như vậy, nhưng bà chỉ cần soi gương. Tháng 11 này tôi sẽ bầu cho các bà mẹ như mẹ tôi. 

 

Linh Chương đang hoàn thành luận án tiến sĩ trong ngành Chính sách và Quản trị Y tế tại Đại học UCLA Fielding School of Public Health. Linh Chương là thành viên của PIVOT, Hội Người Mỹ Gốc Việt Cấp Tiến và gửi bài từ Los Angeles, California.



***


Nguoi Viet of America: 
I Am Political for My Vietnamese Immigrant Mom


By Linh Chuong


My Vietnamese immigrant mom doesn't understand why I'm so political. She doesn’t worry about policies. She worries I won’t find a nice boy to marry and take care of me. She doesn’t know her legislators and she definitely doesn’t want to talk to them. She is, however, upset that I don’t call her often enough.


But, my Vietnamese immigrant mom knew how to raise four independent daughters and send us all to college. When I was growing up, my mom worked 12 hours a day, seven days a week in a garment factory trying to piece together a life for her kids. Yet, she still woke me up for breakfast and packed my lunch. Every day. Her reward for raising me, her youngest, to adulthood was losing her Medicaid health insurance. And as contracted labor, she had no employer-sponsored health insurance, no matter the hours she worked. 


My Vietnamese immigrant mom can't pronounce my school's name, let alone write a letter to Congress. Mothers like mine can't afford much, but they deserve dignity and healthcare as much as anyone else. Mothers like mine are now protected from coverage gaps because of the Affordable Care Act (ACA), but all that and more is at risk, especially for immigrant women. 


My Vietnamese immigrant mom doesn't understand why I'm so political, but she just has to look in the mirror. This November I vote for moms like mine. 


blankblank

 

Linh Chuong is a PhD candidate in Health Policy and Management at the UCLA Fielding School of Public Health. She is a member of PIVOT, the Progressive Vietnamese American Organization and sends this article from Los Angeles, California.

 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Cái thời mà nửa nước Việt “thương râu nhớ dép” (theo như cách nói của nhà văn Võ Phiến) tuy có kéo dài lâu nhưng không vĩnh viễn. Sau khi Nam Bắc hòa lời ca, nước nhà thống nhất, dân chúng của cả hai miền có cơ hội so sánh nên nhận thức của họ bắt đầu chuyển biến: Đả đảo Thiệu Kỳ mua cái gì cũng có. Hoan hô Hồ Chí Minh mua cây đinh cũng phải xếp hàng. Rồi ra, ngay cả đám nhi đồng cũng đánh mất sự ngây thơ (và cũng bắt đầu cảm thấy bất an) nên không giữ được tính vô tư nữa: Đêm qua em mơ gặp bác Hồ. Chân Bác đạp xích lô. Em thấy Bác em kêu xe khác…
Người hạnh phúc và vui vẻ thì sống lâu, sức khỏe dồi dào, không đau bệnh. Người lạc quan, cười nhiều sống lâu hơn người hay than thở, chán nản. Ai cũng thích sống với người lạc quan hơn người bi quan. Hàng ngày, chúng tôi gặp nhiều người tươi cười như ngày hội Tết, lúc nào cũng cười, khuôn mặt tươi như hoa, tiếng nói như chim hót mùa Xuân. Những người này làm việc gì cũng thành công. Người thành công là người hạnh phúc, vì hạnh phúc nên thành công. Người lạc quan thì trẻ mãi không già. Sống vui, sống khỏe, sống hạnh phúc, ai cũng mong có đời sống như thế. Nhưng có bao nhiêu người trong chúng ta được đời sống hanh thông như thế?
Trong khi còn đang đối diện sự phẫn nộ của công luận trong vụ cúp điện nước với hàng loạt quan chức điện lực từ nhiệm hay bị sa thải, thống đốc bang Texas là Greg Abbott tuần này đã ra thông báo mở cửa hoàn toàn cả tiểu bang và không bắt buộc phải mang khẩu trang.
Nhưng hiện tại, hôn là bị phạt 135 euros tại chỗ. Tuần rồi, ở Paris, hai người bạn từ lúc trẻ tình cờ gặp nhau sau hơn mười năm không có dịp gặp lại. Họ đều vui mừng khôn xiết, liền lao vào nhau, ôm nhau, hôn nhau. Vừa buông nhau ra, hai chú cảnh sát tiến tới, lễ phép chào cô cậu, chìa sổ phạt, hạ bút biên ngay 135 euros, xé ra, chìa cho hai người. Cái hôn có đắt lắm không?
Trong cuộc khảo sát và thăm dò dư luận của PEW (Pew Research Center) năm 2020 thì tuổi trẻ (từ khoảng 5 đến 10 tuổi) ở Mỹ, có đến 60% đi theo phụ huynh đến các chùa viện tôn giáo, nhưng đến tuổi “teen” (teenager: 13-19… thirteen – nineteen) thì con số giới trẻ giảm dần còn 30%.
Việt Nam Cộng sản biết rõ ý đồ của Trung Cộng muốn ăn sống nuốt tươi mình ở Biển Đông, nhưng lãnh đạo đảng duy nhất cầm quyền tại Hà Nội chỉ biết tùy cơ ứng biến và cầu may được qúy nhân phù trợ khi bị Bắc Kinh tấn công quân sự. Lập trường này không mới, nhưng không bảo đảm giữ được chủ quyền, quyền chủ quyền và khối lượng tài nguyên khổng lồ và biển đảo của Việt Nam ở Biển Đông.
Nhắc lại chuyện xưa, vào năm 1971 TS Kissinger đến Trung quốc, và một năm sau 1972, TT Nixon cũng đến nơi đây để gặp gỡ với các nhà lãnh đạo Trung Cộng tại Bắc Kinh. Phần trình bày sau là trích đoạn các văn bản ghi lại cuộc đối thoại của hai nhà lãnh đạo Mỹ-Trung liên quan đến cuộc chiến tại Việt Nam, được giải mật và được công bố trên trang The Foreign Relations of the United States (FRUS) và trên Văn khố của Bộ Ngoại Giao (US Depart. Of States Archive).
Người ta không thể hiểu được. Có nhiều cặp vừa yêu nhau nay bị ngăn cách, bị xa nhau. Thật chưa bao giờ có trong lịch sử tình yêu nhơn loại: « từ ít lắm 35 000 năm qua người ta biết sống thành vợ chồng, chúng tôi chưa bao giờ sống như hoàn cảnh hiện nay!», theo lời của nhà nhơn chủng học Philippe Brenot.
Khác với quan điểm của tác giả, dịch giả cho rằng bài diễn văn của Tập Cận Bình tại Davos là một sự sĩ nhục nặng nề cho chính giới các nước phương Tây tham dự, vì không ai can đảm lên tiếng cáo buộc Trung Quốc vi phạm luật thương mại quốc tế và các tham vọng lãnh thổ. Tập cũng không có tư cách để thuyết giảng các kinh nghiệm về giá trị cao đẹp của nền kinh tế thị trường, tinh thần trọng pháp và hợp tác quốc tế.
Phong trào bài Lenin, Stalin không phải dễ dàng, nó kéo dài qua nhiều thập niên tại Liên Xô hay nước Nga sau này. Hiện tượng Donald Trump chắc chắn sẽ còn là một đề tài phân tích sâu hơn cho những nhà lịch sử và xã hội học trong tương lai.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.