Hôm nay,  

30 Tháng Tư: Hãy Trân Quý Quá Khứ Nhưng Hướng Về Tương Lai

27/04/202119:33:00(Xem: 4617)

PIVOT


“Buông bỏ cho ta tự do, và tự do là điều kiện duy nhất để có được hạnh phúc”

Thiền sư Thích Nhất Hạnh


30 tháng Tư. Đó là ngày nhắc nhở chúng ta, những người Mỹ gốc Việt, phải tuyên dương quá khứ, sự hy sinh, cũng như các ước mơ và người thân đã bị tước đi khi cuộc chiến Việt Nam kết thúc vào ngày này vào năm 1975.


30 tháng Tư. Đó là ngày nhắc nhở chúng ta cần có dự tính cho tương lai. Vào năm 1975, ai có thể ngờ rằng sẽ có gần 2 triệu người Việt tại Hoa Kỳ nuôi dưỡng cuộc sống có ý nghĩa và đóng góp một cách đáng kể cho xã hội? Ai ngờ được rằng hiện đã có thế hệ người Mỹ gốc Việt thứ ba, thứ tư?


Mỗi khoảnh khắc của mỗi ngày có thể là điểm quyết định. Chúng ta phải lựa chọn: tiếp tục theo hướng con đường đã đưa chúng ta đến đây, quay đầu trở lại, hoặc lựa một con đường mới. Chúng tôi đặt tên cho hội đoàn của mình là PIVOT hay ‘xoay trục,’ vì chúng tôi tin rằng mọi thứ đều khả thi đối với người Mỹ gốc Việt, trên tư cách những cá nhân và một cộng đồng.


30 tháng Tư năm nay không khác gì những năm trước. Chúng ta tuyên dương quá khứ nhưng không bị ràng buộc bởi định mệnh mà phải sống mãi với nó. Cho dù chúng ta đã đạt được nhiều thành quả, vẫn còn nhiều việc chúng ta cần làm để cải thiện cuộc sống của nhiều thế hệ người Mỹ gốc Việt cũng như những người Mỹ khác. Các lựa chọn và hành động của chúng ta có ý nghĩa. Chúng ta cần tổ chức và hành động dựa trên những bài học của quá khứ để tạo nên một tương lai sáng sủa hơn cho mọi người, vì sự hạnh phúc và thành công của chúng ta tùy thuộc vào những quyết định của ngày hôm nay.


Hầu hết người tị nạn và nhập cư Việt Nam đều đồng ý rằng chúng ta đã đến xứ sở này để tìm được tự do. Nhưng chúng ta nên làm gì với sự tự do đó? Đã từng có kinh nghiệm sống dưới sự đàn áp, chúng ta đương nhiên có sẵn động lực để đấu tranh cho tự do, không chỉ cho chúng ta, mà cho mọi người.


Hội PIVOT chúng tôi chọn trân quý sự tự do đó bằng cách sinh hoạt để bảo đảm rằng mọi người Mỹ gốc Việt, bất kể tuổi tác, giới tính, khuynh hướng tình dục, lợi tức, khả năng, niềm tin, và các phương diện khác có thể theo đuổi cuộc sống tốt nhất theo sự lựa chọn của họ. Chúng tôi chọn sinh hoạt bằng cách huy động cộng đồng và cải thiện các hệ thống xã hội nhằm giúp mọi người sống trong tự do. Lòng nhân đạo thúc đẩy chúng tôi coi trọng sự tự do không chỉ của riêng mình, mà của những người khác nữa. Chúng ta phải đấu tranh cho sự tự do của tập thể, khi mọi người cảm thấy có quyền được sống trong an toàn và hạnh phúc.


Chúng tôi chọn là những người cấp tiến. Một người Mỹ gốc Việt cấp tiến là người trung thành với giá trị của ngày 30 tháng Tư. Chúng tôi trân trọng những người đã chịu gian khổ hay đã chết trong cuộc chiến và hậu quả của nó, nhưng chúng tôi làm điều này bằng cách phấn đấu để đạt được những gì những người đó hẳn mong ước. Cho chúng ta. Và cho người khác.

Tự do

Hạnh phúc

Cộng đồng

Nhân loại

Web:www.pivotnetwork.org  Facebook: https://www.facebook.com/PIVOTorg/  Twitter: @PIVOTorg

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Với chế độ độc đảng toàn trị hiện hành, với bộ máy tam trùng hiện tại, với văn hoá tham nhũng hiện nay, và với chủ trương cấm tự do báo chí cố hữu … thì chuyện sống được bằng lương mãi mãi chỉ là một kỳ vọng xa vời. Vô phương thực hiện!
Hội nghị Paris là một quá trình đàm phán giữa Hoa Kỳ và Bắc Việt kể từ ngày 13 tháng 5 năm 1968, sau ngày 25 tháng 1 năm 1969 có thêm Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam (MTGPMN) tham gia. Ngoài 202 phiên họp chính thức của bốn bên, còn có thêm 24 cuộc mật đàm khác giữa Henry Kissinger và Lê Đức Thọ, Xuân Thủy. Cuối cùng, hội nghị kết thúc sau bốn năm chín tháng và bốn bên chính thức ký kết Hiệp định Paris để chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình ở Việt Nam vào ngày 27 tháng 1 năm 1973.
Ngày 30 tháng Tư năm 1975 khép lại trang sử Việt của hai lực lượng dân tộc đối đầu nhau trong thế tương tranh quốc tế giữa tư bản và cộng sản. Thế tương tranh này kéo dài từ tranh chấp giữa hai triết thuyết xuất phát từ phương Tây – Duy Tâm và Duy Vật, đã làm nước ta tan nát. Việt Nam trở thành lò lửa kinh hoàng, anh em một bọc chém giết nhau trong thế cuộc đảo điên cạnh tranh quốc tế.
Galang là tên một đảo nhỏ thuộc tỉnh Riau của Indonesia đã được chính phủ nước này cho Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp quốc sử dụng trong nhiều năm để người tị nạn Đông Dương tạm trú, trong khi chờ đợi được định cư ở một nước thứ ba. Trong vòng 17 năm, kể từ khi mở ra năm 1979 cho đến lúc đóng cửa vào năm 1996, Galang đã là nơi dừng chân của hơn 200 nghìn người tị nạn, hầu hết là thuyền nhân vượt biển từ Việt Nam và một số người Cam Bốt.
Hình ảnh thay cho ngàn lời nói, ghi nhận rõ "sự hấp hối" của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, ghi lại cảnh hỗn loạn, sự hoảng hốt, nỗi lo sợ của dân chúng lũ lượt rời nơi đang sinh sống, đã bỏ nhà cửa trốn chạy trước khi VC tràn vào thành phố
Chúng ta liệu có thể đóng vai trò giúp đỡ những người nhập cư và tị nạn trong tương lai như là người Mỹ đã từng làm cho chúng ta không? Theo lời của Emma Lazarus, liệu chúng ta có nâng “... ngọn đèn bên cạnh cánh cửa vàng” cho “... kẻ bão táp, người vô gia cư ... người mệt mỏi, người nghèo khổ” không? Đối với chúng tôi, trong ngày 30 tháng 4 này, không có câu hỏi nào có ý nghĩa và tính quan trọng hơn câu hỏi này.
Khách đến Việt Nam ngày nay thấy nhiều nhà cao cửa rộng, xe chạy chật đường hơn xưa. Nhưng đa số người Việt Nam có vẻ không có cái nhu cầu dân chủ của người Myanmar hay người Hồng Kông. Hay là họ có, nhưng 20 năm chiến tranh đã làm họ mệt mỏi, xuôi xị chấp nhận chút đầy đủ vật chất, nhắm mắt với tương lai? Và Đảng Cộng sản Việt Nam có thể hy vọng người Việt sẽ ngoan ngoãn như người dân Bắc Hàn, không cần dự phần tự quyết cho tương lai của mình và con cháu mình?
Ngày 30/4 năm thứ 46 sau 1975 đặt ra câu hỏi: Còn bao nhiêu năm nữa thì người Việt Nam ở hai đầu chiến tuyến trong chiến tranh mới “hòa giải, hòa hợp” được với nhau để thành “Một Người Việt Nam”? Hỏi chơi vậy thôi chứ cứ như tình hình bây giờ thì còn mút mùa lệ thủy. Nhưng tại sao?
Tổng thống Joe Biden như một người thuyền trưởng, nắm con thuyền quốc gia giữa cơn bão dữ. Chỉ trong cơn sóng lớn mới thấy được khả năng người lèo lái. Những thách thức vẫn còn trước mặt, nhưng con thuyền quốc gia hứa hẹn sẽ đến được chân trời rộng mở. Sự lãnh đạo và phục vụ thầm lặng, bền đỗ cho quốc gia và người dân của tổng thống Joe Biden đã được chứng minh bằng kết quả hiển hiện trong 100 ngày vừa qua.
Ca sĩ Tina Turner, có lẽ ai cũng biết nhưng quá trình tìm đến đạo Phật, trở thành Phật tử và sự tinh tấn của cô ta chắc không nhiều người biết. Giáo lý đạo Phật đã vực dậy đời sống cá nhân cũng như sự nghiệp của cô ta từ hố thẳm đau khổ, thất vọng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.