Hôm nay,  

Michelle Obama, Từ Chối Để Là Chính Mình

26/04/202507:00:00(Xem: 1707)
Becoming_Michelle Obama
Bìa sách hồi ký "Becoming" xuất bản năm 2018 của cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama. 


Cho đến hôm nay, gần 100 ngày nước Mỹ bước lên cỗ máy thời gian đi ngược lại với thế giới, khi nhắc lại ngày lễ nhậm chức của tổng thống Donald Trump, chúng ta sẽ nhớ đến ai nhất? Có phải là những tỷ phú giàu nhất thế giới, nắm quyền sinh sát kinh tế toàn cầu trong tay? Hay là những vị lãnh đạo của chính quyền đương nhiệm? Hay là bà tân đệ nhất phu nhân bí ẩn với chiếc mũ rộng vành để dấu đi một nửa gương mặt với thế giới? Hay đó là bàn tay không đặt lên cuốn kinh thánh khi tuyên thệ? Hay đó là những nụ cười vô hồn và những cái bắt tay lạnh như thanh kiếm?

Vào một ngày cuối tuần của tháng 7/2019, bà Michelle Obama là khách mời của người dẫn chương trình nổi tiếng Gayle King trong CBS Morning tại lễ hội Essence Festival ở New Orleans. Cuộc nói chuyện của họ dài một giờ đồng hồ. Vị cựu đệ nhất phu nhân kể về buổi sáng cuối cùng trước khi rời khỏi White House.

“Đó là thời điểm tôi được giải thoát sau tám năm cạn kiệt sức lực.” Bà nhắc lại buổi lễ chuyển giao quyền lực năm đó.

Là người chứng kiến trực tiếp tất cả những gì diễn ra, bà đã thấy trước được tương lai của nước Mỹ. Khi Gayle King hỏi bà về những phẩm chất cần thiết để làm nên một tổng thống tốt, bà Michelle cho biết đó phải là người “trung thành, trung thực và đàng hoàng.” Hình như Michelle Obama là người đầu tiên dùng tính từ “đàng hoàng” khi nói về phẩm chất cốt lõi hàng đầu của một lãnh đạo quốc gia?

“Đó là một công việc không đơn giản, các bạn ạ,” bà Michelle nói với những người hiện diện ở Essence Festival. “Chúng ta cần làm rõ. Đây không phải là trò đùa. Đây cũng không phải là trò chơi. Vị lãnh đạo của thế giới tự do, chỉ bằng một dòng tweet, có thể bắt đầu một cuộc chiến tranh, có thể phá hủy nền kinh tế, có thể thay đổi tương lai của con em chúng ta.”

Tháng 1/2016, với cương vị là đệ nhất phu nhân tại nhiệm, bà Michelle buộc phải sánh bước với Tổng Thống Barrack Obama đứng trước toàn dân làm lễ chuyển giao quyền lực, là một trong số ít người da đen trong buổi lễ. Bà nói với Gayle King trong cuộc phỏng vấn, bà cảm thấy sự kiện này “hoàn toàn đối lập” so với ngày ông Obama tuyên thệ nhậm chức.

 “Trong lễ nhậm chức của Barack, chúng tôi chắc chắn đám đông quần chúng tham dự trông như gia đình nước Mỹ,” bà Michelle nói.

Từ khi rời chính trường, “khi bức màn buông danh vọng hết,” bà Michelle Obama hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Đổi lại, bà là tác giả của những cuốn sách best-seller, ghi lại hành trình cuộc sống với những kinh nghiệm, giá trị, sáng tạo phát triển bản thân mà bà góp nhặt từ tuổi thơ ở Chicago cho đến đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ.

Tám năm làm bà chủ của Tòa Bạch Ốc đủ để bà Michelle Obama tích lũy một kho tư liệu đầy ắp những trò chơi của hai phe đỏ và xanh. Bà cũng là nạn nhân của hàng loạt lời phê bình, chỉ trích, miệt thị của đối thủ chính trị và những người bảo thủ, những cử tri da trắng thượng đẳng. Bà bị “soi xét” từ màu da cho đến trang phục, từ kiểu tóc cho đến dáng ngồi. Để trả lời cho những điều đó, ký giả Kate Betts chuyên về thời trang đã ra mắt ấn bản “Michelle Obama và sức mạnh của phong cách”, trong đó ghi rằng “bà Michelle nổi tiếng là một trong những người kiểu cách sống trong Tòa Bạch Ốc.”

Trong cuốn hồi ký xuất bản năm 2018 có tên “Becoming,” bà Michelle Obama đã viết rằng sẽ “không bao giờ tha thứ” cho Trump vì ông đã lan truyền thuyết âm mưu sai sự thật, về tư cách công dân Mỹ của Tổng Thống Obama, gây nguy hiểm cho sự an toàn của gia đình bà. Trump đã trả đũa bằng cách cáo buộc chính quyền Obama làm tê liệt quân đội Hoa Kỳ.

Trong xuyên suốt các cuộc vận động tranh cử 2024, khi “phải” nhắc đến bà Michelle Obama, Trump mô tả bà là “nasty – bẩn thỉu kinh tởm.” Trump cảnh báo bà đã “phạm sai lầm lớn” khi chỉ trích ông ta, là bà đã mở ra một con đường dẫn đến cuộc chiến với Trump.

Chắn chắn bà Michelle Obama chưa bao giờ đặt mình là một “nạn nhân” của Donald Trump. Bà hiểu rõ vị thế của mình, và đặc biệt bà hiểu Donald Trump chưa bao giờ xứng đáng trở thành đối thủ của bà. Tấn công cá nhân bà hay những đối thủ chính trị khác, chỉ là một phần trong những tầm ngắm khác mà con tàu nước Mỹ do chính quyền Trump lèo lái đang đâm thẳng vào. Bà Michelle nhìn thấy một tảng băng chìm khác, lớn hơn nhiều lần so với “sự khác biệt” mà bà đã nhìn thấy trong lễ chuyển giao quyền lực năm 2016. Trong bốn năm Trump 1.0, bốn năm dưới sự lãnh đạo của Tổng Thống Joe Biden và thời gian tranh cử, đủ để cựu đệ nhất phu nhân có những quyết định vượt ra khỏi khuôn khổ của chiếc hộp chính trị trong một thời điểm “Không Bình Thường” như hiện tại.

Bà đã không tham dự tang lễ của Tổng thống Jimmy Carter. Ngay sau đó, bà đưa tuyên bố chính thức sẽ không đến dự lễ nhậm chức lần thứ hai của Donald Trump. Bà cởi bỏ chiếc áo danh vọng, lau sạch lớp phấn son nhòe nhoẹt của chính trường, không lo lắng khi điều đó sẽ làm nhiều người ngạc nhiên, thậm chí tức giận.

Gần đúng 100 ngày “lên ngôi” của Donald Trump, Michelle Obama phá tan sự im lặng kể từ ngày 20/1/2025. Trong chương trình Podcast “IMO with Michelle Obama & Craig Robinson” mới nhất vào ngày 23/4, bà Michelle lên tiếng vì sao bà không đến lễ nhậm chức của Donald Trump.

“Tôi quyết định không tham dự lễ nhậm chức, và điều làm cho sự việc trở thành nặng nề, đó là nhiều người không nhận ra, lựa chọn thích hợp nhất với tôi từ đầu năm, lại bị chế giễu và chỉ trích, như thể mọi người không tin rằng tôi nói ‘Không’ là có lý do khác, nên người ta phải suy đoán là hôn nhân của tôi đang tan vỡ.

Nhưng thực tế là, khi tôi đang sống và ngay lúc này, tôi đang cố gắng làm chủ cuộc sống của mình, cố gắng thực hành có chủ đích để lựa chọn những gì đúng cho tôi. Tôi dùng tất cả sức lực của mình để không làm cái điều mà người ta cho là đúng, mà là làm điều tôi biết nó thật sự đúng cho chính tôi. Để làm như thế, là một quyết định rất khó khăn.”

Có những quyết định tưởng như nhỏ bé nhưng lại đòi hỏi tất cả sự can đảm mà con người có được. Nhất là khi quyết định đó của một nhân vật thuộc về công chúng, ảnh hưởng đến cái được cho là “di sản của triều đại” để lại, cả thế giới đang dõi theo và sẵn sàng phán xét. Giữa cuộc chuyển giao quyền lực được truyền trực tiếp đi khắp thế giới, từng cử chỉ, ánh mắt, nhất cử nhất động của những nhân vật tham dự đều có thể trở thành “headline” trên trang nhất của một tờ báo lớn, chưa kể một cái chớp mắt sẽ tràn ngập khắp mạng xã hội. Có lẽ vì thế Tổng Thống Joe Biden đã cười thật rạng rỡ, như đón người bạn quý lâu năm trở về nhà. Vợ chồng cựu Tổng Thống Bill Clinton điềm tĩnh cũng khó lọt khỏi ống kính. Gương mặt bản lĩnh cố gắng không để lộ cảm xúc của Phó Tổng Thống Kamala Harris…

Chỉ có bà Michelle Obama đã không cần phải như thế. Có thể hôm đó, trong ngôi nhà của mình, nhìn vào màn ảnh, bà được tự do bày tỏ sự tức giận, đau đớn, lo lắng cho tương lai của nước Mỹ. Hoặc, bà cũng có thể được tự do cười mỉa mai khi nhìn một nhân vật không hội đủ tiêu chuẩn để trở thành lãnh đạo một quốc gia, như chồng của bà đã từng.

Vị cựu đệ nhất phu nhân da đen đầu tiên của lịch sử Hoa Kỳ đã bước qua tất cả áp lực to lớn từng buộc bà phải sống cho vừa tầm mắt người khác, trong chính trường và trong xã hội. Giờ đây bà không còn phải sợ hãi vì quyền lực, vì điều gì để công chúng hài lòng. Giữa hàng trăm, hàng ngàn nỗi sợ hãi đang bao trùm khắp Tòa Bạch Ốc – nỗi sợ hãi mà Thượng Nghị Sĩ của Alaska, Lisa Murkowski, cuối cùng phải thốt lên trước toàn dân: “Tất cả chúng tôi đều sợ hãi” – thì cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama đã thật sự bước qua nó. Bởi vì, như bà nói: “ ‘Không’ là một câu trọn vẹn. Nó rất quan trọng để cho phép ta quyết định những điều bảo vệ sự bình an trong ta.”

Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.

Ernest Hemingway đã viết trong “Ngư Ông Và Biển Cả” rằng: Bây giờ không phải lúc nghĩ về những gì bạn không có. Hãy nghĩ đến bạn có thể làm gì với điều bạn đang có trong tay.”

Đơn giản là, “làm điều tôi biết nó thật sự đúng cho chính tôi” như bà Michelle đã nói. Và còn lại, lịch sử sẽ trả lời.

Kalynh Ngô

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cuộc đua vào Tòa án Tối cao Wisconsin rất quan trọng vì nó ảnh hưởng lớn đến các vấn đề pháp lý và chính sách trong tiểu bang. Wisconsin là một bang chiến địa quan trọng trong các cuộc bầu cử tổng thống Mỹ. Tòa tối cao tiểu bang có thể đóng vai trò lớn trong các tranh chấp liên quan đến luật bầu cử, quyền tiếp cận lá phiếu và các thách thức đối với kết quả bầu cử. Cuối cùng, sự lo lắng có cơ sở của người dân cuối cùng đã được hóa giải. Số tiền “đầu tư” $20 triệu của Musk đã không thắng được sự lựa chọn của Wisconsin.
Lịch sử là sự lập lại, nhìn ngược về thời gian: Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc vào năm 211 (trước Công Nguyên) Ông đã nghe lời vị Tể Tướng Lý Tư đốt tất cả các ghi chép của Sử Gia không thuộc nước Tần, kể cả Kinh Thi. Bất cứ ai thảo luận về Kinh Thi và Kinh Thư sẽ bị xử tử. Trong Sử Ký của Tư Mã Thiên, vụ đốt sách chôn Nho được gọi là “Phần thư khanh nho”, bao gồm việc đốt sách và chôn sống hơn 460 học giả. (1) Năm 1958, Mao Trạch Đông đã liên hệ bản thân ông với Tần Thuỷ Hoàng. Khi ông ta chôn sống 460 học giả ông nói trong một bài phát biểu với các đồng chí của mình: “Các bạn (những nhà trí thức) căm ghét chúng tôi, coi chúng tôi là những Tần Thuỷ Hoàng. Các bạn nhầm rồi. Chúng tôi thậm chí còn vượt Tần Thuỷ Hoàng một trăm lần”.(2) Năm 1975 khi CS miền Bắc, chiếm Việt Nam Cộng Hòa, phong trào đốt sách cũng xảy ra ngay tại miền Nam, Việt Nam. Hàng trăm cuốn sách được người Cộng Hòa mang đi giấu hay mang ra nước ngoài và hàng ngàn cuốn sách bị đố
Hai tháng đã trôi qua. Trên những diễn đàn mạng xã hội và cả trong những cuộc đối thoại đời thường, rất nhiều người thổ lộ về một thói quen vừa xuất hiện: đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa kết thúc nhiệm kỳ bốn năm của chính quyền hiện tại. “Đếm thời gian trôi” vốn không phải là một thói quen tích cực trong đời sống. Nó phản chiếu tâm trạng chán nản, buông xuôi, thậm chí là sợ hãi. Hàng loạt câu hỏi “Chúng ta phải làm gì?”; “Rồi chuyện gì nữa?”; “Chúng ta đang sống ở thời đại nào?”… Trong đó, câu hỏi lớn nhất, và biểu lộ sự phẫn nộ của người dân nhất, đó là: “Đảng Dân Chủ đang làm gì?”
Người tị nạn đã không còn được chào đón tại Hoa Kỳ kể từ ngày đầu tiên trong nhiệm kỳ thứ hai của Tổng thống Donald Trump. Ngay trong ngày nhậm chức 20 tháng 1 năm 2025, ông đã ký một sắc lệnh hành pháp đình chỉ Chương trình Tiếp nhận Người tị nạn của Hoa Kỳ (U.S. Refugee Admissions Program, USRAP) trong vòng 90 ngày. Dù vào tháng 2 năm 2025, tòa án liên bang đã ra phán quyết yêu cầu khôi phục chương trình tái định cư người tị nạn, chính quyền Trump vẫn khẳng định rằng không thể thực hiện điều đó ngay lập tức, do hệ thống tiếp nhận người tị nạn đã bị giải thể gần như toàn bộ.
Trong bài diễn văn dài 90 phút trước Quốc hội Hoa Kỳ, Donald Trump nhắc lại tham vọng “giành lấy” Greenland “bằng cách này hay cách khác.” Trump tuyên bố rằng Greenland có ý nghĩa “sống còn đối với an ninh quốc gia” của Hoa Kỳ. Dù nhấn mạnh rằng chính phủ của mình “hoàn toàn ủng hộ quyền tự quyết của Greenland,” ông vẫn không quên mời gọi “nếu các bạn đổi ý, chúng tôi sẵn sàng chào đón các bạn gia nhập Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.”
Khi Ukraine từ bỏ kho vũ khí nguyên tử và tham gia Hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân (NPT Nuclear Nonproliferation Treaty) với tư cách là một quốc gia phi hạt nhân vào năm 1994, họ đã thi hành một phần của Bản ghi nhớ Budapest (Budapest Memorandum), gồm một số các đảm bảo an ninh bởi Nga, Hoa Kỳ và Vương quốc Anh. Những đảm bảo này nhằm bảo vệ chủ quyền của Kyiv, và biên giới của họ sẽ được tôn trọng. Nhưng khi Nga sáp nhập Crimea vào năm 2014 và tiến hành cuộc xâm lược toàn diện vào năm 2022, những cam kết đó đã chứng tỏ là vô nghĩa. Ukraine thấy mình đơn độc, sự sống còn phụ thuộc vào thiện chí của phương Tây và nằm trong tay một kẻ thù được trang bị bằng chính những vũ khí mà Kyiv đã giao nộp. Những tác động này không dừng tại Ukraine mà lan rộng. Trên toàn cầu, các chính phủ đang đánh giá lại ý nghĩa thực sự của các bảo đảm an ninh.
Trong thế giới đấu tranh sinh tồn của loài vật, chuyện cá lớn nuốt cá bé là điều không thể tránh khỏi. Nhưng trong xã hội loài người ngày nay dù đã bước vào thiên niên kỷ thứ ba hơn hai thập niên và được mệnh danh là thời đại văn minh tiến bộ vượt bực vẫn không thiếu chuyện kẻ mạnh ăn hiếp người yếu trong mối quan hệ giữa người với người. Tình trạng mạnh hiếp yếu còn diễn ra khốc liệt hơn trong mối quan hệ ở cấp quốc gia: nước lớn bắt nạt hay xâm lăng nước nhỏ. Ở đây cũng xin giải thích một chút về cách dùng chữ nhược tiểu trong tiêu đề của bài viết này. Chữ nhược tiểu dùng trong bài này hoàn toàn không có ý nghĩa đánh giá tiêu cực về quốc gia được đề cập đến. Chữ nhược tiểu dùng trong bài này là để chỉ cho sự yếu kém về quân sự và kinh tế so với những nước mạnh về quân sự và kinh tế đi xâm lược. Sự yếu kém về quân sự và kinh tế không đồng nghĩa với sự yếu kém về quyết tâm và đồng lòng bảo vệ đất nước của quốc gia bị xâm lược. Ngược lại, cuộc chiến tại Ukraine hiện nay và Việt Nam
Trong lịch sử thế giới, Việt Nam là dân tộc đã trải qua một cuộc nội chiến với kết quả là bản án tử kết thúc chế độ tự do dân chủ miền Nam ngày 30/4/1975. Hơn ai hết, những người lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) năm xưa hiểu rõ cảm giác “bị lừa dối” hoặc “bị phản bội” từ bản Hiệp Định Paris do Henry Kissinger và Lê Đức Thọ thỏa thuận sau lưng chính quyền VNCH, với sự ủng hộ của Tổng Thống Richard Nixon lúc đó. Vì thế mà kể từ khi Putin phát động cuộc tấn công xâm lược Ukraine ba năm trước, người dân Việt Nam luôn tỏ rõ lập trường cùng với các lãnh đạo Châu Âu đứng về phía dân tộc và đất nước Ukraine, trừ chính quyền CSVN đã hai lần bỏ phiếu trắng nghị quyết của Liên Hiệp Quốc.
Điều gì thực sự xảy ra khi niềm tin nơi người đàn ông ở Tòa Bạch Ốc đang lung lay? Chúng ta sắp tìm ra câu trả lời rồi. “Ông ta không thể cho biết khi nào Canada sẽ tổ chức bầu cử. Chuyện gì thực sự đang diễn ra ở đó? Ông ta đang cố gắng duy trì quyền lực phải không?” Donald Trump đã viết trên mạng xã hội sau cuộc trò chuyện với Thủ tướng Justin Trudeau vào tuần trước.
Tưởng tượng một khu vườn xinh đẹp như vườn thượng uyển của vua chúa ngày trước với hoa lá muôn màu lung linh trong gió hiền và nắng ấm. Rồi bỗng dưng một cơn mưa đá đổ xuống. Cây, lá, cành, nụ… đủ sắc màu quằn quại dưới những cục đá thả xuống từ không gian. Tàn cơn mưa, những nụ, những hoa, những cánh lá xanh non tan nát. Những cục nước đá tan đi. Bạn không còn tìm ra dấu vết thủ phạm, bạn chỉ thấy những thứ bạn phải gánh chịu: ấy là những tổn thất bất ngờ. Ở một nơi mà vô số các sắc tộc sống chung với nhau như Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, mỗi ngôn ngữ là một loài hoa đầy hương sắc trong khu vườn muôn sắc màu ấy. Nhưng rồi trong trận thiên tai, mỗi sắc lệnh của chính phủ là một hòn đá ném xuống, hoa lá cành tan nát theo nhau. Bạn không biết những cơn mưa đá còn bao lâu. Bạn cũng không thể nào đoán trước được những tổn thất chúng đổ xuống cho khu vườn yêu quý mà bạn dày công gầy dựng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.