Hôm nay,  

Bẻ Cong Câu Chữ

9/5/202500:00:00(View: 2370)
hình chính
Ảnh góc trái: Ảnh chụp màn hình từ một Facebook post về lời của đạo diễn Trấn Thành.
Ảnh nền: minh họa các sự kiện trong bài.
Có bao giờ bạn nói một điều rõ ràng như ban ngày, rồi nghe người khác nhắc lại với nghĩa hoàn toàn khác? Bạn viết xuống một hàng chữ, tin rằng ý mình còn nguyên, thế mà khi quay lại, nó biến thành điều bạn chưa từng nghĩ đến – kiểu như soi gương mà thấy bóng mình méo mó, không phải bị hiểu lầm, mà bị người ta cố ý dựng chuyện.

Chữ nghĩa, rơi vào tay kẻ cố ý xuyên tạc, chẳng khác gì tấm gương vỡ. Mỗi mảnh gương phản chiếu một phần, nhưng người ta vẫn đem mảnh vỡ đó làm bằng chứng cho toàn bộ bức tranh. Một câu, một đoạn, một khẩu hiệu – xé khỏi bối cảnh trở nên lệch lạc – hóa thành thứ vũ khí đâm ngược lại chính ý nghĩa ban đầu.

Câu chuyện của đạo diễn Trấn Thành gần đây là một minh họa. Anh chỉ viết đôi dòng thương tiếc chia buồn với sự ra đi của nghệ sĩ đàn bầu Phạm Đức Thành. Vậy thôi. Thế mà lập tức bị chụp mũ, bêu riếu, bị gọi “3 que,” “khát nước,” “Cali con.” Người ta diễn giải đủ kiểu, vẽ ra đủ cáo buộc: từ tội mê văn hóa Việt Nam Cộng Hòa đến tội phản quốc. Từ một lời tiễn biệt, họ dựng thành một bản án.

Một nửa sự thật

Springfield, Ohio, ngày 6/9/2024: một phụ nữ địa phương tên Erika Lee viết trên Facebook rằng “con mèo của bạn bị người Haiti bắt treo lên để ăn thịt.” Không chứng cớ, chỉ “nghe bạn của một người quen” kể. Thế nhưng tin ấy lan nhanh, biến dạng, được nhóm cực hữu khuấy động, nhắc đi nhắc lại, lọt vào cuộc tranh luận Tổng thống. Donald Trump tuyên bố trên truyền hình trực tiếp: “Ở Springfield, họ ăn chó, ăn mèo. Ăn thú nuôi của dân. Chuyện này đang xảy ra ở nước ta, thật đáng xấu hổ.”

Cảnh sát và giới chức Ohio sau đó xác nhận: không hề có bằng chứng. Reuters, Snopes, PolitiFact đều kết luận: bịa đặt. PolitiFact còn gọi đó là “Lời dối trá của năm 2024.” Nhưng hậu quả đã đi xa: cộng đồng Haiti ở Springfield bị đẩy vào vòng thù ghét, trường học, bệnh viện, tòa thị chính liên tục bị dọa đánh bom, phải đóng cửa.

Một nửa sự thật — hay đúng hơn, một nửa tin đồn — cũng đủ để biến một cộng đồng thành “người khác” (kẻ không giống mình). Khi bóng giả thay thế hình thật, định kiến sẽ khóa chặt cánh cửa lòng, và người ta không thể nhìn nhận “người khác” đúng bản chất giá trị vốn dĩ của họ.

Washington Post ngày 26 tháng 8 viết: “Nếu trộn một bộ phim sử thi về Chiến tranh Việt Nam với một cuốn phim tận thế Ki-tô giáo, thì kết quả có lẽ sẽ giống một trong những đoạn video trên mạng xã hội mà Bộ Nội An Hoa Kỳ đang phát tán trên mạng.”

Đầu tháng Bảy, chính quyền Trump phát một video dài một phút. Màn hình đỏ rực với toán lính áo giáp, súng ống sáng loáng. Giữa họ có Bộ trưởng Kristi L. Noem lầm lũi bước lên trực thăng như đi vào chiến địa. Nhạc nền: bản God’s Gonna Cut You Down do Black Rebel Motorcycle Club trình bày. Trên tiếng cánh quạt cuồng nộ, vang lời Kinh Thánh: “Ta sẽ sai ai đi, ai sẽ đi cho Ta?… Thưa con đây, xin hãy sai bảo con.”

Ba tuần sau, lại thêm một ‘clip’ khác: cảnh đêm mờ mịt, những bóng người mang súng ống ập vào tòa nhà. Nhạc đổi sang bản“I’m the Shadows”, kèm câu trích: Kẻ ác chạy trốn khi chẳng ai đuổi; nhưng người công chính mạnh mẽ như sư tử”. Rồi bất ngờ, giọng kể chuyển sang đối thoại phim The Batman (2022): Bọn họ tưởng ta ẩn trong bóng tối. Nhưng ta chính là bóng tối”.

Đoạn video dựng nên một thứ “thánh chiến”: lính của Chúa bay lên, săn lùng “tội ác.” Kẻ thù không tên, chỉ hiện ra dưới ống kính hồng ngoại, những bóng người vô diện mạo. Người di dân bị biến thành quỷ dữ. Một chiêu tuyên truyền tinh vi: ráp vài mảnh lịch sử-tôn giáo thành một bức tranh giả, kéo khán giả thành đồng lõa. Những gì chiếu trên màn ảnh không phải sự thật, mà là bàn tay phù thủy giật dây trong bóng tối.

Kỳ thực, đọc lại Isaiah, ta thấy Chúa không hề kêu gọi đạo quân mặt nạ ngược lại khuyên: Hãy học điều thiện; tìm công lý, quở trách kẻ áp bức, bảo vệ kẻ mồ côi, bênh vực người góa bụa”. Lời ấy chẳng dính dáng gì đến trực thăng hay đêm tấn công tiêu diệt kẻ thù. Nhưng khi bị cắt ráp, Kinh Thánh khoác áo lính, cầm súng săn lùng.

Đó chính là một nửa sự thật: dùng đúng lời lẽ gốc vốn để nâng đỡ người yếu thế, ráp vào bối cảnh bắt bớ bọn “tội phạm”, chuyển thành khẩu hiệu trừ diệt. Và khi bóng giả đè trên hình thật, công chúng chỉ thấy sợ hãi, lý trí tan biến sau lớp khói đỏ của máy quay.

Ngụy biện của chữ nghĩa

Người xưa từ lâu đã gọi tên cho các trò bẻ cong chữ nghĩa. Aristotle trong Sophistical Refutations phân loại những ngụy biện loài người vẫn lặp lại cho tới nay. Ba thủ thuật đáng nhớ: 1. dựng người nộm (straw man), 2. đánh tráo nghĩa từ (equivocation), và 3. cắt rời văn mạch, tách khỏi ngữ cảnh (contextomy).

Dựng người nộm straw man là thủ thuật biến đối phương thành một con bù nhìn yếu ớt để dễ hạ gục. Thay vì đối đáp phản biện bằng lý lẽ và chứng cứ, người ta bày ra một phiên bản méo mó, giản lược đến mức ngây ngô hoặc đẩy đến chỗ cực đoan rồi trút mọi đòn công kích vào đó. Đây là cách chuyển đổi đối tượng tranh luận: từ một luận điểm phức tạp sang một hình thù méo mó. Con bù nhìn ngã xuống, trong khi ý tưởng gốc vẫn chưa hề bị chạm tới.

Đánh tráo nghĩa từ, hay equivocation, là lợi dụng sự mập mờ trong ngôn ngữ: cùng một chữ, nhưng khi thì mang nghĩa này, khi thì mang nghĩa khác, tùy thuộc vào thêm bớt. Nó tạo ảo giác rằng lập luận vẫn liền mạch, trong khi thực ra đã lén thay đổi nền tảng của câu chữ. Đây là trò chơi với ký hiệu: biến một từ thành đa diện, rồi giơ ra mặt có lợi cho mình, giấu đi mặt bất lợi.

Cắt rời văn mạch, tách khỏi ngữ cảnh, hay contextomy, tinh vi hơn cả. Nó giữ nguyên chữ thật, nhưng tước đi môi trường ý nghĩa. Một nửa câu, nửa cảnh bị nhấc ra, và nửa ấy quay ngược lại chống chính phần còn lại. Người đọc vẫn thấy “sự thật” bằng mắt, nhưng đó là một phần sự thật trơ trọi, bị bóc khỏi nền, và do vậy thành xảo trá.

Một nửa sự thật, khi bị tách ra, quay lưng chống lại chính điều mà nó muốn nói. Vì đội lốt sự thật, nửa sự thật còn nguy hiểm hơn cả một lời dối trắng trợn, gieo tác hại sâu hơn, dai dẳng hơn.

Bóng trong hang

“Hãy tưởng tượng một nhóm người sống trong hang động ngầm dưới đất, lối vào hang mở ra ánh sáng. Họ bị xiềng xích từ nhỏ, không thể quay đầu, chỉ nhìn thẳng vào vách. Sau lưng họ là ngọn lửa, và giữa lửa với họ có một bức tường thấp. Người ta đi lại phía sau bức tường, mang theo những hình tượng. Những tù nhân, chỉ thấy bóng in trên vách trước mặt mình, và vì chưa từng thấy gì khác, họ tin đó chính là thực tại.”


Hình ảnh “Allegory of the Cave” của Plato trong tập The Republic là một ẩn dụ kinh điển: những chiếc bóng trên vách được coi như sự thật, còn sự thật thì bị che khuất. Plato cảnh báo rằng con người, một khi quen với bóng, sẽ khước từ ánh sáng. Bóng hình được lặp lại đủ nhiều, nghiễm nhiên thành chân lý.

Hai ngàn năm sau, chúng ta vẫn còn ngồi trong hang. Khác chăng những chiếc bóng nay không còn hắt từ ngọn lửa trong hang, mà từ màn ảnh truyền hình, từ mẩu tin bị cắt xén, từ khẩu hiệu bị bẻ cong, từ lời nói xoay nghĩa. Người ta không thấy sự thật, mà chỉ thấy những chiếc bóng giả hợp nhãn.

Xét sự kiện xảy ra trong tuần qua, ngay vào mùa khai giảng tại trường Công giáo Annunciation ở Minneapolis, một kẻ xả súng bắn loạn vào học sinh, giết chết hai em nhỏ, làm mười tám người khác bị thương. Sau thảm kịch, Jen Psaki — cựu phát ngôn viên Bạch Ốc, hiện dẫn chương trình trên MSNBC — đã phẫn nộ lên tiếng: Cầu nguyện không chẳng đủ. Cầu nguyện không làm cha mẹ an lòng khi đưa con đến trường. Cầu nguyện cũng không thể mang những đứa trẻ này trở lại. Đã quá đủ với việc gửi ‘chia buồn và cầu nguyện’ rồi.“

Bà viết thẳng thắn, rõ ràng: cầu nguyện không chưa đủ, phải đi kèm với hành động. Ai cũng hiểu - trừ kẻ cố tình không hiểu. Karoline Leavitt, phát ngôn viên báo chí của Trump lập tức xuất hiện trước ống kính, kết tội Psaki “báng bổ sự cầu nguyện, xúc phạm hàng chục triệu người có đức tin.” Psaki không hề nói thế. Nhưng trong hang ổ chính trị, người ta chỉ cần một chút khói, một bóng mờ, thế là đủ tung hỏa mù.

Đây là một ví dụ điển hình:  bẻ một chữ, dựng hình nộm, rồi ra sức đánh cho oai. “Cầu nguyên không là chưa đủ” biến thành “cầu nguyện là vô giá trị.” Chém đầu ‘người nộm’ rồi khoe chiến công đã bắt được kẻ thù.

Năm 2013, sau khi tòa xử George Zimmerman trắng án sau vụ bắn chết thiếu niên da đen Trayvon Martin ở Florida gây làn sóng phẫn nộ, Alicia Garza viết trên Facebook ba chữ Black lives matter ý hỏi rằng mạng sống của người da đen không nghĩa lý gì đối với chính quyền hay sao. Patrisse Cullors và Opal Tometi lan truyền biến câu này thành khẩu hiệu. Năm 2014, sau cái chết của Michael Brown và Eric Garner, hàng chục ngàn người xuống đường giương cao khẩu hiệu này. Cái chết nghẹt của George Floyd tại Minneapolis năm 2020 đẩy “Black Lives Matter” thành tiếng gọi toàn cầu.

Thông điệp gốc là “Mạng sống người da đen cũng đáng kể”. Chữ “cũng” không viết ra, nhưng ai cũng hiểu. Khi bị tách khỏi bối cảnh, kẻ ngụy biện đã cố ý đánh tráo “cũng đáng kể” thành “chỉ đáng kể”, biến câu nói thành lập luận phân biệt. Từ đó, họ kết tội khẩu hiệu này như thể chỉ quan tâm đến người da đen và coi nhẹ sinh mạng các sắc dân khác. Chỉ bằng lối bẻ cong chữ nghĩa như thế, một lời kêu oan đã bị biến thành một bản cáo trạng đầy ác ý.

Psaki không chống cầu nguyện. Garza không nói chỉ da đen mới đáng sống. Kinh Thánh không dạy săn đuổi kẻ yếu thế, nhưng trò chơi với bóng đã dựng lại câu chuyện để đánh vào tâm trí những kẻ nhẹ dạ. Thay vì bênh vực nạn nhân bị xuyên tạc, họ lại sẵn sàng “đánh hội đồng” cho bõ tức.

Hội Chợ Gương Vỡ

Khi các thủ thuật người nộm, đánh tráo nghĩa từ, và cắt rời văn mạch, ngữ cảnh trở thành thói quen chính trị, xã hội sẽ dần giống như một hội chợ gương vỡ. Người bước vào, nhìn quanh đâu cũng thấy bóng mình méo mó: lúc thì đầu dài, lúc thì thân vặn vẹo. Càng nhìn, càng không hiểu thật hư.

Hậu quả đầu tiên là đối thoại biến mất. Mỗi bên chỉ tranh cãi với hình nộm mình dựng lên, không còn ai nói chuyện với ai bằng ý thật lời thật. Tiếng nói mất điểm chung, người nghe và người nói đi song song như hai đoàn tàu chạy ngược chiều, ngày càng chia rẽ, phân cực.

Hậu quả kế tiếp là niềm tin suy tàn. Khi sự thật bị bẻ cong liên tục, người dân dần thôi không tin vào bất cứ điều gì. Họ nghe một câu, lập tức hỏi: “Có thật không, hay chỉ là một nửa?” Khi niềm tin lung lay, sự thật mất trọng lượng, mọi giá trị tốt đẹp xưa nay cũng tiêu theo mây khói.

Sau cùng là xã hội trượt vào hỗn loạn. Không vì thiếu thông tin, mà vì quá nhiều phiên bản bóng giả. Thay vì ánh sáng dẫn đường, người ta lần mò trong mê cung. Khi sự thật bị thay thế bằng ảo ảnh, nền dân chủ mất nền tảng sinh tồn, bởi dân chủ chỉ tồn tại nếu người dân còn có khả năng phân biệt đúng sai và giữ niềm tin vào tiếng nói của mình trong chính quyền. Niềm tin bị bóp nghẹt, dân chủ cũng tắt thở.
 
Giấy gói lửa

Chữ nghĩa có thể bị bẻ cong, bóng giả có thể được thổi phồng, cả xã hội có thể bị nhốt trong phòng gương méo mó. Nhưng sự thật, tự thân nó, như ngọn lửa bị gói trong giấy, vẫn âm ỉ cháy. Galileo, năm 1633 sau khi bị buộc rút lại quan điểm ‘Trái đất xoay quanh Mặt trời’, chỉ khẽ thì thầm: “E pur si muove” — Thế mà nó vẫn quay

Ông nhắc chúng ta một điều - sự thật dẫu bị vùi lấp, bẻ cong, ném vào bóng tối, nó vẫn sáng, vẫn quay, bất chấp mọi mưu toan dập tắt.

Ngô Thì Nhậm, Binh Bộ Thượng Thư triều Tây Sơn từng đáp sứ nhà Thanh: “Chính khí chẳng bao giờ mất, chỉ tạm thời bị che khuất.” 

Là những người Việt vì tự do bỏ nước ra đi mang trong mình dòng máu không khuất phục, chúng ta đã sống còn và vượt qua bao cơn sóng gió dập vùi, chẳng lẽ chỉ để mải mê sống với những chiếc bóng giả - mà quên đi bổn phận canh giữ ngọn lửa sự thật -  để ánh sáng ấy còn tiếp tục soi đường cho con cháu mai sau.

Nina HB Lê
Tham khảo:
  1. Cựu Ước – sách Isaiah (Ê-sai) 6:8: "Then I heard the voice of the Lord saying, 'Whom shall I send? And who will go for us?' And I said, 'Here am I. Send me!'"
  1. Plato, The Republic VII, 514a–520a, dịch Allan Bloom (Basic Books, 1968).
  2. AP News, “Minneapolis mayor calls action beyond thoughts and prayers after school shooting,” 28/8/2025; The Guardian, cùng ngày.
  3. Alicia Garza, Facebook 2013; Keeanga-Yamahtta Taylor, From #BlackLivesMatter to Black Liberation (Haymarket, 2016); The New York Times, BBC News, tường thuật Ferguson (2014) và George Floyd (2020).
  4. Aristotle, Sophistical Refutations, dịch W.A. Pickard-Cambridge, in The Complete Works of Aristotle, ed. Jonathan Barnes (Princeton, 1984).
  5. Galileo Galilei (1564–1642), năm 1633 bị buộc rút lại quan điểm Trái đất quay quanh Mặt trời; câu “E pur si muove” – “Thế mà nó vẫn quay.”
  6. Ngô Thì Nhậm (1746–1803), hiệu Đạt Hiên, Binh Bộ Thượng Thư triều Tây Sơn; câu “chính khí chẳng bao giờ mất, chỉ tạm thời bị che khuất.”
 

Reader's Comment
9/5/202511:42:19
Guest
Hay quá! Thấm thía quá! Mỗi một người cần thuộc nằm lòng và truyền bá bài viết này!
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn
Năm 1895, Alfred Nobel – nhà khoa học bị ám ảnh bởi cái giá mà nhân loại phải trả từ phát minh của mình – đã để lại di chúc năm 1895 rằng tài sản của ông sẽ dùng để tài trợ các giải thưởng “mang lại lợi ích lớn nhất cho nhân loại.” Đối với Nobel Hòa Bình, ông có phần đặc biệt: giải thưởng này sẽ được trao cho người đã “có nhiều hành động hoặc nỗ lực mang đến sự đoàn kết, hòa bình giữa các quốc gia, bãi bỏ hoặc giảm bớt quân đội thường trực, tổ chức và thúc đẩy các hội nghị hòa bình.” Sứ mệnh chọn lựa được giao cho Quốc Hội Na Uy, có lẽ vì ông tin rằng Na Uy – khi đó còn nhỏ bé và trung lập – sẽ ít bị cám dỗ bởi chính trị quyền lực.
Trung Hoa ngày nay như kinh thành giữa sa mạc, vẻ yên ổn bên ngoài chỉ là lớp sơn son thếp vàng phủ lên nền đá đã rạn. Thế giới đứng ngoài quan sát, vừa lo nó sụp, vừa biết nó trụ lại nhờ ảo ảnh quyền lực và niềm tin vay mượn. Dưới lớp hào nhoáng của “Giấc mộng Trung Hoa” là một cơ đồ quyền lực đang già nua trong chính tuổi trẻ của mình. Bởi sức mạnh của nó không khởi từ niềm tin, mà từ nỗi sợ — và nỗi sợ, tự thuở khai triều lập quốc, chưa bao giờ là nền tảng lâu bền.
Ngày 8 tháng 10 năm 2025, tại tòa án liên bang ở Alexandria, bang Virginia, cựu Giám đốc Cơ quan Điều tra Liên bang (FBI) James Comey không nhận tội đối với hai cáo buộc hình sự. Cáo trạng nêu rằng vào tháng 9 năm 2020, Comey đã nói dối Quốc Hội khi vẫn giữ nguyên lời khai trong buổi điều trần trước đó rằng ông không hề cho phép để lộ thông tin về cuộc điều tra của FBI liên quan đến Hillary Clinton. Theo nhiều bình luận gia pháp lý, từ cánh tả đến cánh hữu, việc truy tố Comey chủ yếu chỉ là do chính phủ liên bang đang cố tình nhắm vào kẻ mà Tổng thống “thấy không vừa mắt.” Comey là người đứng đầu cuộc điều tra nghi án Nga can thiệp bầu cử tổng thống 2016 và bị Trump lột chức vào năm 2017.
Sau sáu ngày đột ngột “bặt tiếng,” chương trình Jimmy Kimmel Live, của MC kiêm diễn viên hài và nhà biên kịch nổi tiếng, đã trở lại với khán thính giả vào tối 23/9/2025. Sự trở lại này, chỉ vỏn vẹn sau gần một tuần bị đình chỉ, không chỉ là tin vui với những người yêu tiếng cười đêm khuya của truyền hình Mỹ, mà còn là một hồi chuông cảnh tỉnh, kéo theo những bàn luận trái chiều, chạm đến cốt lõi của tự do ngôn luận, một trong những quyền thiêng liêng nhất trong thể chế dân chủ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.