Hôm nay,  

Chuyện Trong Tù

4/25/200700:00:00(View: 13264)

  (Sau đây là một bài viết của tác giả Phan Tran Ha, viết đặc biệt cho mùa tưởng niệm 30-4-2007. Toàn văn như sau.)

Garden Grove, ngày 10 tháng 4 năm 2007

Kính thưa: Ông Chủ nhiệm nhật báo Việt báo

Hằng năm cứ gần vào ngày 30/4, chúng tôi những người tù Tỉnh điểm xin cống hiến quý vị những gì đã xảy ra trong các nơi mà chúng mệnh danh là: "Tại tập trung cải tạo" của Cộng sản ở ngay trong Miền Nam tự do của chúng ta với những phiên Tòa được mệnh danh là: " Tòa án Nhân dân" công khai ngoài sân vận động. (Tòa án Nhân dân chỉ cần lồng vào trong đó vài tên cán bộ trả lời câu Tòa hỏi vớ vẩn là đầu chúng ta sẽ rớt, hoặc 12 mũi đạn nhọn chỉa vào ta. Thế là Tỉnh điểm rồi!)

A/- Thằng em vợ Trời đánh: Th/t Dần, tiểu đoàn trưởng ĐPQ ở Cái Vồn. Đêm 30/4 Ô. Dần đã bỏ đơn vị trốn về quê quận Thốt Nốt lập bàn thờ ngồi dưới lu rồi nhưng thằng em vợ về tới. Nó khóc bù lu bù la lết từ ngoài sân vào nhà. Thấy vậy, bà vợ của Ô. Dần là chị ruột hắn tưởng đâu thằng em mình nó thương thằng anh rể ngày xưa từng ở chung nhà thời gian dài. Bà dở nắp hầm và trong lu Ô. Dần nhoi đầu lên. Thấy vậy, bà Dần tưởng đâu em mình thương thằng anh rể nó đến thế nên lo bắt gà làm thịt nấu cháo và xé phai cho hai anh em nhậu chơi sau thới gian xa nhau nhung nhớ!

Tiệc được phân nữa, thằng em móc còng ra nói: "tiệc cũng sắp tàn anh để cho em làm việc" Thế là thằng em móc còng ra còng thằng anh dẫn về nhốt khám lớn. Một tuần sau thì tên em vợ vào trại thăm anh đang bị còng trên gác. Khi đi ngang chúng tôi hắn nói: "chừng nào dê đực đẻ thì về". Ông Dần khều tôi nói nhỏ: "Nó nói mình đó anh:. Tôi bong đùa: "Tôi thấy gà trống đẻ rồi nhưng chưa thấy dê đực đẻ anh ạ!". Thế rồi sau khi sàng lọc có động lực thúc đẩy, anh Dần là người đấu tiên ra TAND và bị bắn ngay sau đó.

B/- Th/t Nguyễn Văn Quế: Coi phi trường VL đã giải ngũ hành nghề lái xe đưa khách từ Vĩnh Long chạy Cái Vồn. Khi đi ngang xã Song Phú nơi mà khoảng 1 tháng trước, VC đã pháo kích vào đây trúng ngay lớp học, chết mấy chục em học sinh vô tội. Ô. Quế thấy Việt cộng con làm khó dễ, bực mình nên nói: "tôi cũng là thiếu tá giải ngũ chớ đâu phải không biết luật đâu!" Thế là chúng cho xe Quế chạy nhưng khi chiều về thì toàn bọn chúng nghỉ việc lên xe, Quế về bến VL nhưng nơi đây bọn chúng không xuống xe mà theo về nhà Quế luôn. Khi Quế cơm nước tắm rửa xong bắt Quế còng tay đưa vào khám lớn. Th/t Quế có kế hoạch: "đốt giai đoạn" nên sẽ khai súng ném dưới ao cá vồ 3 cây, để về sớm. Hôm sau anh Quế dẫn chúng về nhà lặn xuống ao cá tưởng đâu còn 3 cây súng AR16 như lúc đi, nào ngờ lên 12 cây +4kg TNT và 1 cây colt cũng còn trong bọc mỡ bò. Về đến khám đầu tóc ướt nhem, cán bộ đưa tay Quế lên tuyên bố: Ủy ban Quân quản sẽ cấp cho anh Quế bằng khen đồng thời cho Quế về sum họp gia đình. Báo Vĩnh Trà đăng nguyên văn. Loa mái hiên ra rã suốt ngày cả tuần lễ. Không ai hưởng ứng nữa thì Quế bị kêu dọn hành trang hết ra ngoài!. Sau đó có lịnh trung ương ngưng không cho tử hình nữa khi Quế bị kêu án "tử hình" rồi nên còng tay, bịt mắt đẩy về nhốt biệt giam. Nữa giờ sau thì có lệnh kêu vài tù lên ký biên bản để "cách mạng" đem xác Quế đi chôn!"

 Th/T Dần là tử tội đầu tiên và Th/ t Quế là người sau cùng trung ương Đảng không cho tử hình nữa chúng cũng thắt cổ đến chết thôi. Ngoài ra, Tỉnh điểm đã giết trên 20 sĩ quan do chúng tuyển lựa lại khoảng 30 người để ra TAND bao nhiêu tiêu bấy nhiêu. Chúng tôi không nhớ hết nỗi, tốp cũ chỉ còn lại 5-6 người thôi!

C/- Lấy vợ tù, cho tù về sớm, đồng lõa với đàn em giết người tù:

Th/u Cao Thanh Nhàn: Trưởng cuộc Châu Thành VL vợ lấy cán bộ òn ỷ cho chồng về sớm. Chúng cho về sớm thật nhưng vài tiếng sau thì Cảnh sát 1 mời Nhàn vào Sở Công an Tỉnh đêm không về. Sáng vợ được CA mời vào Sở nhìn mặt chồng trong nhòm. Hòm được đưa ngang nhà và đem chôn nơi không biết đến nay, Tỉnh điểm đây rồi!"

D/- Những ngọn đòn thù, bọn ăn có, ké, chó hùa: Đ/u CSQG Trần Hữu Phước, chỉ huy trưởng CSQG Châu Thành VL: nngày 30/4 nhà Phước bị "cách mạng"hùa với bọn ăn có đến dọn sạch đồ đạc trong gia đình. Phước bị anh em trong khám cách ly nên buồn tình vượt trại nhiều lần. Lần 1 khi còn trong khám lớn bằng cách nào anh leo lên trên nóc khám rồi xuống không được, đói quá kêu đội bắt thang cho Phước xuống. Lần 2: Y vượt trại 2 ngày bị bắt lại tôi chứng kiến việc Phước bị đánh trước trường Đảng  Phước đứng vịnh thành xe GMC. Toán đôi đang học ở trường Đảng ùa ra khoảng 6 tên nhảy lên xe. Chúng đá vào đùi, vào chân khi Phước té ngữa xuống xe  chúng nhào tới đánh đá tới tấp vào 2 bên sườn, vào bụng, tốp khác nhảy lên bụng, ngực dậm đến khi Phước ngất xỉu thì xe chạy về trại. Phước bị một trận đòn thứ hai, Phước "ỉa" trong quần, ói máu và bị đá rớt xuống xe. Anh em khiên Phước vào trại kỷ luật. Ngày sau tôi mua cho Phước 2 bó hẹ và bắt 3 con cua đồng vào phòng giam bằng lá cho Phước đang bọ còng với hai ba tên hình sự. Lần thứ 3 bẻ còng cùng một th/u đặc công CS nen thoát được về tới Saigon, nơi đây vợ Phước đã có sẵn đường dâyvượt biên nên Phước đi tới Mỹ năm 1990 ngụ tại San Francisco. Tiểu bang Cali. Phước chết năm 1992! Làm sao Phước sống nổi với những ngọn đòn thù nặng như thế dù thuốc có hay cách nào đi nữa"!

   Đòn thù còn giáng xuống lưng, vai của 16 vị Linh mục trong vụ án Vinh Sơn, Saigoncũng được "thưởng tức luôn mùi cây chà là trong vụ này và cả anh em tù khác trogn cùng trại sau đêm Phước và tên th/u đặc công bẻ còng, khoét đất vượt trại. Mỗi người 2 cây chà là riêng cha xứ VL Trịnh Công Trọng "được" tặng thêm 1 cây phụ trội và nặng tay hơn cả nên tiếng vang nặng hơn.

   Riêng Linh mục Giám đốc Đại Chủng viện đi làm ruộng thì bị đội bắt cúi trên bờ mẫu Thằng đội con 30 đánh ông 5 roi bằng chà tre, không cho tắm rửa trước khi về nên quần áo bùn sình không giống ai, Ông nói không đau nhưng ức lắm vì năm ngoái ông cùng tôi vùng vách chòi canh thì tên kia còn coi trâu. Tôi nói đùa: "coi trâu vậy chứ mai mốt làm đội "quánh" mình đây nhé! Vì hắn là con của tên Phó sở Công an Tỉnh mà!

E/- Nhà giáo động viên, tính trầm tỉnh nhưng rất gan dạ: Đ/u Quân đội biệt phái Nguyễn Thế Ngọc: Văn phòng trưởng Phụng Hoàng của BCH/CSQG Tỉnh. Lúc đó trong gian phòng của khám lớn, chúng nhốt quá đông đến nỗi mỗi người tù chỉ còn một tấm gạch tàu. Hai người nằm 1 mùng chiếc mà phải nằm trái trả mới lọt nhưng không thể nằm vậy mà ngủ được vì tù hôi hám lắm, ghẻ lác mặc tình bộc phát nên lỡ quạt vô mặt chắc lở mặt hết. Nước dư chảy ra cống nhưng tên an ninh tù không cho tắm mà chỉ lao mình bằng 7 lon nước thôi. Chừng mà mùng giăng lên rồi là đi không lọt. Thế mà sao Ngọc len lỏi bằng cách nào tới được cầu tiêu ở góc phòng. Ngọc phải leo lên trên mới treo được sợi dây lên cọc sắt ở lổ thông hơi rồi thả thong lọng xuống. Lúc đó Ngọc đứng thế nào mà trồng đầu vào đo, rút chưng bằng cách nào để bọn chó săn không phát hiện ngăn cản. Từ lúc treo cổ khoảng 5 phút sau Ngọc mới xuất tinh và chết nhưng can đảm Ngọc không hề dảy dụa. Khi phát giác chúng kêu BS Ẩn vào khám BS cho biết Ngọc đã chết nhưng khi cắt dây hạ Ngọc xuống không biết tên Huỳnh Kim Loan an ninh khám bị trợt chân thế nào mà té ngay lổ cầu và Ngọc cũng rớt mạnh xuống ngay đó, sống dậy liền. Ngọc chửu tên HCM không xuồng ghe nào mà chở hết, từ thằng khát máu, tên dã man nghe lịnh ngoại bang về dày xéo Đất nước, Dân tộc. Đảng Cộng sản là đảng cướp của giết người. Ngoài ra Ngọc còn viết để lại 3 bức thư, 1 gởi cho đảng Cộng sản khát máu, tao đã rượt mày chạy 1345 lần như chuột. Quân dã man, khát máu. Tụi bây là quân cướp nước, giựt dọc,. Thứ 2 gởi các chiến hữu khuyên các chiến hữu noi gương của Ngọc làm đường sáng đi. Thứ 3 gởi cho vợ: Anh còn gởi trong Băng $200.000 anh bảo nó phải đem đến nhà cho em.

  Rõ ràng Ngọc là người ANH HÙNG  xứng đáng vinh danh vì Ngọc dám hành động trong lúc còn trong tầm tay địch chứ danh dự gì hò hét ở xứ tự do mà tranh đấu đắm đá nhau, lắm khi còn muốn giết nhau nữa"

 Kính thưa quý vị,

 Thật ra ngành nào cũng có những người can đảm có thừa mà không nhứt thiết phải là cao cấp mới vổ ngực mới anh hùng!

Tỉnh điểm là thế đấy! Người tù Tỉnh điểm còn nhiều chuyện muốn đưa lên đây để mọi người gờm tởm, phun nước bọt vào mặt những tênVC, những kẻ luồng cúi, chó săn mà qua Mỹ lại vinh vang, vổ ngực xưng tên như một vài người thường lên đài khoe khoan khiến chúng tôi thấy tủi hổ cho Đất nước mình vậy.

 Trân trọng kính chào Quý vị.

13422 Benton st, Garden Grove, CA 92843

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Thây xác trưng ra đó / Còn chưa đủ thối inh? / Mua chi thêm bầy ngựa / Cứt vung cả Ba Đình! - Trần Bang
Tôi sinh ra trong một cái xóm rất nghèo, và (tất nhiên) rất đông trẻ nhỏ. Cùng lứa với tôi, có cả tá nhi đồng mà tên gọi đều bắt đầu bằng chữ út: Út lé, Út lác, Út lồi, Út lùn, Út hô, Út còi, Út ghẻ, Út mập, Út sún, Út sứt, Út méo, Út hô, Út đen, Út ruồi, Út xẹo, Út trọc … Cứ theo cách thấy mặt đặt tên như vậy, người ta có thể nhận dạng và biết được thứ tự của đứa bé trong gia đình mà khỏi phải giới thiệu (lôi thôi) kiểu cách, theo kiểu Âu Tây: – Còn đây là thằng út, nó tên là Út rỗ. Vùa lọt lòng thì cháu rơi ngay vào một cái … thùng đinh! Riêng trường hợp của tôi thì hơi (bị) khác. Tôi tên Út khùng. Lý do: khi mới chập chững biết đi, tôi té giếng. Khi tìm ra con, nắm tóc kéo lên, thấy thằng nhỏ mặt mày tím ngắt, chân tay xụi lơ, bụng chương xình, má tôi chỉ kêu lên được một tiếng “rồi” và lăn ra bất tỉnh.
Chúng ta thấy gì qua những cuộc biểu tình và bạo lực tiếp theo sau cái chết của người thanh niên da đen George Floyd bị người cảnh sát da trắng Derek Chavin dùng đầu gối đè cổ nghẹt thở chiều ngày 25-5-2020 tại thành phố Minneapolis, bang Minnesota? Hàng trăm cánh sát dã chiến với trang bị tác chiến và măt nạ chống khói độc đối đầu với hàng ngàn người biểu tình đòi công lý cho George Floyd và đòi được sống bình đẳng với người Mỹ da trắng. Đó là cuộc đấu tranh chính đáng chống lại áp bức, chống lại bất công của một xã hội đa chủng đa văn hóa như nước Mỹ.
Có vài kinh điển đã nói đến chiến tranh và dùng bạo lực để trừng phạt, nhưng tìm cách biến đổi quan điểm thông thường của thế gian là bạo lực cũng đôi khi cần thiết bằng cách là đối thoại với một lý tưởng không dùng bạo lực. Về điểm này, Phật có nói đến mình như một người xuất thân từ giai cấp lãnh chuá. Trong hai bài pháp ngắn, Phật có bình luận về hai cuộc chiến xảy ra khi ác vương A Xà Thế, Ajàtasattu, tấn công vào lãnh thỗ của chú mình là vua Ba Tư Nặc, Pasenadi, cũng là một tín đồ của Ngài, và được coi như là người luôn làm việc thiện. Trong cuộc chiến đấu tiên, vua Pasenadi bị đánh bại và rút lui. Đức Phật có suy nghĩ về sự bất hạnh này và ngài nói rằng: “Chiến thắng gieo thêm hận thù, người bại trận sống trong đau khổ. Hạnh phúc thay cho một đời sống an hoà, từ bỏ đưọc mọi chuyện thắng thua. Điều này cho thấy rõ rằng sự chinh phục đem lại bi đát cho người thua cuộc mà chỉ đưa tới thù hận và dường như chỉ muốn chinh phục lại kẻ chinh phục.”
Chiều ngày 29/5 sau phiên xử phúc thẩm, một người dân ở xã Bình Phước, ông Lương Hữu Phước, đã trở lại toà án và nhảy từ lầu hai của toà để tự sát. Hình ảnh ông nằm chết, co quắp ngay trước sân toà nói lên nỗi tuyệt vọng, sự cô đơn cùng cực của người dân VN trước các phán quyết của toà án. Tôi chạnh nhớ đến câu nói của thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh trong phiên phúc thẩm của anh: “một lũ bất nhân đã làm ra phiên toà bất công”.
Ôi, tưởng gì chớ tật xấu của đàn ông (nói chung) và đàn ông Việt Nam (nói riêng) thì e đám đàn bà phải càm ràm cho tới… chết – hay ngược lại. Không mắc mớ gì mà tôi lại xía vô mấy chuyện lằng nhằng (và bà rằn) cỡ đó. Nhưng riêng hai chữ “cái làn” trong câu nói (“Lắm đấng ông chồng vui vẻ xách làn đi chợ…”) của Phạm Thị Hoài thì khiến tôi bần thần, cả buổi! Năm 1954, cái làn (cùng nhiều cái khác: cái bàn là, cái bát, cái cốc, cái ô, cái môi, cái thìa…) đã theo chân mẹ tôi di cư từ Bắc vào Nam. Cuộc chung sống giữa cái bàn là với cái bàn ủi, cái bát với cái chén, cái cốc với cái ly, cái ô với cái dù, cái môi với cái vá, cái thìa với cái muỗm… tuy không toàn hảo nhưng (tương đối) thuận thảo và tốt đẹp.
Hoa phượng được Nhất Tuấn gọi là hoa học trò vì thuở đó hầu như ngôi trường nào cũng trồng cây phượng trong sân trường. Khi phượng đơm hoa báo hiệu cho mùa Hè cũng là thời điểm chia tay sau niên học. Để lưu niệm, nữ sinh đóng tập Lưu Bút giấy pelure xen kẽ các sắc màu, trông thật nhã, ghi cảm nghĩ cho nhau… Ở lớp Đệ Tứ, không còn học chung nhau vì lên lớp Đệ Tam theo ban A, B, C và lớp Đệ Nhất là thời điểm chia tay vĩnh viễn, tập Lưu Bút dày hơn, chia sẻ, tâm tình… của tuổi học trò. Hầu như nam sinh không có Lưu Bút, chỉ được xía phần, dù có tinh nghịch nhưng phải viết đứng đắn, lịch sự.
Trong chị Thanh chỉ có một tấm lòng, chứ tuyệt nhiên không có “những bức tường lòng” phân cách Bắc/Trung/Nam – như rất nhiều người Việt khác. Tình cảm của chị tinh khiết, trong veo, và tươi mát tựa như dòng nước của một con suối nhỏ – róc rách, len lách – khắp mọi miền của tổ quốc thân yêu. Bởi thế, dù không biết chính xác chị được chôn cất nơi nao tôi vẫn tin rằng ở bất cứ đâu thì đất nước này cũng đều hân hoan ấp ủ hình hài của người thơ đa cảm, tài hoa, và chuân truyên nhất của dân tộc. Vĩnh biệt Nguyễn Thị Hoài Thanh. Em mong chị mãi mãi được an nghỉ trong an lành và thanh thản!
Đằng sau các cuộc biểu tình chống đối sự kỳ thị trong cái chết của George Floyd là các cuộc đập phá, phóng hoả, cướp và hôi của. Tại sao nó luôn xảy ra trong các cuộc bạo loạn. Đó là một câu hỏi nhức nhối và đau đớn đã làm phiền lòng không những người có mặt trong cuộc biểu tình mà của cả những người ngoài cuộc. Thấy được những cửa hàng thương mại, nhà thuốc, siêu thị, hệ thống bán lẻ bị đốt phá, cướp bóc tan hoang ai cũng đau lòng và phẫn uất, nhất là các chủ tiệm. Những bài phỏng vấn các tiểu thương cùng nhiều video Clip ghi lại những hình ảnh đập phá thu được ở các cửa tiệm thương mại đã làm tôi không ngăn được dòng nước mắt thương cảm cho họ. Các tiểu bang mới được mở cửa mấy ngày sau cơn đại dịch. Giới tiểu thương phải gánh chịu sự mất mát kinh tế trong vòng nửa năm qua, giờ họ lại bị phá sản bởi bao nhiêu vốn liếng tiêu tan trong phút giây. Họ khóc, con cái, gia đình họ khóc, họ chia sẻ nỗi uất hận tai bay hoạ gởi, rồi lại phải nai lưng ra quét dọn, gom góp những tan hoang đổ đi.
Một điều chắc chắn là Bắc Kinh không tranh đua làm cảnh sát quốc tế mà nhường vai trò này cho Hoa Kỳ phung phí tài sản và nhân lực trong các chiến trường Trung Đông, Trung Á và Bắc Phi. Trong khi đó Trung Quốc hưỡng lợi từ việc mua dầu hỏa, khai thác tài nguyên thiên nhiên, bán hàng tiêu dùng cùng kế hoạch Vành Đai Con Đường. Về phương diện an ninh Bắc Kinh hiện muốn đẩy lùi Hoa Kỳ ra khỏi Đông Thái Bình Dương để tạo một vòng đai an ninh vì khu vực này được xem thuộc ảnh hưởng truyền thống của Trung Quốc và là nơi có nền kinh tế năng động nhất thế giới. Trên khía cạnh tài chánh Bắc Kinh tìm cách phối hợp với Nga, Trung Đông và cả Âu Châu để chấm dứt vai trò thống trị của đồng đô-la.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.