Hôm nay,  

Mỹ: Cơ Nguy Thiệt Hại Nặng Nề Trong Trận Chiến Tin Học

04/01/200900:00:00(Xem: 3366)

Mỹ: Cơ Nguy Thiệt Hại Nặng Nề Trong Trận Chiến Tin Học

ARLINGTON - Giống như những người sử dụng dân sự, các lực lượng quân sự Hoa Kỳ đã hăng hái giữ chặt lời hứa về các thông tin Mã Số Mạng Lưới, nhận dạng rất nhiều cách mà trong đó kỹ thuật mới có thể gia tăng khả năng tồn tại và hiệu quả của những trận chiến.
Nhưng khi lực lượng liên kết trở thành trung tâm điểm mạng lưới, nó cũng trở thành dễ bị thiệt hại đối với những đe dọa mạng lưới điện toán.
Tin tặc đã nhiều lần xâm nhập vào các mạng lưới của Ngũ Giác Đài và những mạng lưới an ninh quốc gia khác như các phòng thí nghiệm vũ khí nguyên tử của Bộ Năng Lượng. Mặc dù các mạng lưới tình báo và quân đội Mỹ được cách ly từ mạng lưới toàn cầu, họ chỉ thực hiện cuộc xâm nhập bằng điện thoại cầm tay hay máy điện toán xách tay cho toàn bộ các tổ chức, và những cuộc tấn công như vậy có thể được thực hiện bởi những kẻ thù ở bên kia thế giới.
Mối nguy hiểm quân sự lớn nhất đã tăng lên bởi những đe dọa tin học là những gì mà lực lượng quân đội Hoa Kỳ và cơ quan tình báo Mỹ sẽ mất cái mà họ gọi là "sự khống chế thông tin", khả năng cho rằng thông tin bạn bè lưu truyền trong khi cản trở những kẻ địch.


Đó là một khả năng có thật, bởi vì cuộc chiến đối với siêu cường quân sự hiện nay là sử dụng những dụng cụ có sẵn đối với các đối thủ tương lai, và các tổ chức quân sự Mỹ có thể đánh mất  khả năng nhanh nhẹn để giũ được mối đe dọa nhanh chóng và uyển chuyển.
Khó mà quyết định tấn công khi mục tiêu gốc gác của họ không được xác định, và khó hơn để biết các kết hợp nhiều mạng lưới chủ chốt có thể vẫn còn là giây lát khi chúng cần thiết nhất. Làm gì có thể nói là chắc chắn, vì rằng tất cả kẻ thù của Mỹ nắm lấy những mạng lưới kỷ thuật số quan trọng mà có hiệu quả của thế lực liên kết.
Nền tảng cho tất cả những thay đổi này là hạ tầng cơ sở toàn cầu về mạng lưới thông tin đã xóa sạch những trở ngại về địa lý, tổ chức và kỹ thuật đối cho sự thành tựu.
Bởi vì mối thông tin này đã mở rộng qua 2 thập niên trong nhiều phương cách khác nhau, hầu hết công dân Hoa Kỳ đều không hiểu thấu bằng cách nào mà họ lệ thuộc vào các hệ thống thông tin.
Chẳng hạn, nếu hạ tầng cơ sở thông tin quốc nội của Mỹ bị tổn hại nghiêm trọng, những thông tin điện thoại và đường giây điện khắp nước ngưng hoạt động, các cung cấp thực phẩm trở thành hư hại, các hồ sơ tài chánh không thể thi hành, và kiểm soát  không lưu không thể thực hiện được.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chiều mồng Bốn tháng Bảy, công viên gần nhà tôi vắng hoe như sân ga bỏ hoang. Dăm ba tiếng pháo tay đì đùng lác đác từ dãy nhà xa vọng lại, vài đứa trẻ lân lê đá bóng cạnh bãi đậu xe. Dãy bàn gỗ khu lò nướng chỉ vài ba gia đình ngồi rải rác. Lần đầu tiên, Lễ Độc Lập không nghe tiếng bia leng keng ngoài ‘park’, không có nhạc xập xình, chẳng thơm phức mùi khói thịt nướng. Lá cờ Mỹ phất phơ trên chòi canh trông trơ trọi.
Luật ngân sách BBB sẽ còn làm chênh lệch giầu nghèo nghiêm trọng hơn. Từ trước đến nay chưa bao giờ có một đạo luật nào cắt giảm bảo hiểm y tế và các chương trình an sinh xã hội ở một mức quy mô và rộng lớn như vậy. Thực tế, BBB không phải là luật to lớn và đẹp vì chỉ thắng xít xao tại cả hai viện của Quốc Hội. BBB là một lỗi lầm nghiêm trọng và đáng xấu hổ. Đảng Cộng Hòa sẽ phải đối mặt với trách nhiệm của mình trong hai cuộc bầu cử sắp tới vào 2026 và 2028.
Tôi không ăn mừng Lễ Độc Lập hôm nay, vì pháo hoa không soi thấu những trại giam di dân mọc lên khắp nước Mỹ, pháo hoa không xua được ICE đập cửa dí súng còng tay bứt người mẹ ra khỏi đàn con; pháo hoa không giữ ấm được cả gia đình người đồng minh Afgan vừa mất quy chế bảo vệ. Tôi không ăn mừng vì độc lập tự do hôm nay ngụy trang dưới những khẩu hiệu vay mượn và bóp méo - vì cách đất nước chúng ta đối xử với người yếu thế dưới danh nghĩa lá cờ. Ngày vào tị nạn nước Mỹ, tôi tin đất nước này không gạt ai ra ngoài chỉ vì nơi sinh, màu da, hay tờ giấy trú thân bị bão tố cuốn trôi. Niềm tin đó chưa chết — nhưng nó không sống nhờ những tiếng nổ của pháo hoa hay sự im lặng làm ngơ. Nó chỉ còn sống khi ta đủ can đảm kể lại câu chuyện thật: di dân không xâm lăng ai cả — di dân chính là nước Mỹ, đã như thế và sẽ mãi như thế.
Dự luật One Big Beautiful Bill Act – hiện đang được phe Cộng Hòa xắn tay soạn thảo và cổ động – nếu được thông qua tuần này, sẽ bơm tiền khổng lồ cho các cơ quan công lực liên bang và hệ thống nhà tù, mở đường cho chiến dịch trục xuất chưa từng có và tham vọng quân sự hoá xã hội Mỹ dưới thời Tổng Thống Donald Trump
Ngày 26 tháng 3 năm 2025, Kristi Noem – Bộ trưởng An ninh Nội địa trong chính quyền Trump – đến thăm Trung tâm Giam giữ Khủng bố CECOT tại El Salvador, đi cùng với Bộ trưởng Tư pháp và An ninh Công cộng Gustavo Villatoro. Chuyến thăm này tái khẳng định thỏa thuận hợp tác giữa hai chính phủ: El Salvador sẽ nhận giam giữ di dân bị trục xuất khỏi Hoa Kỳ. CECOT, nhà tù nằm dưới chân núi lửa, vốn đã khét tiếng vì điều kiện giam giữ tàn bạo. Nhưng năm nay, nó tiếp nhận một loại tù nhân mới: di dân bị trục xuất từ Hoa Kỳ – không vì tội hình sự, mà vì chính sách mới của Tổng thống Donald Trump.
Tustin, Santa Ana, California – (The Independent): Trưa thứ Bảy, ngày 21 tháng 6, 2025, một người cha của ba quân nhân Hoa Kỳ đã bị đánh đập và bị bắt giữ giữa ban ngày bởi một nhóm người bịt mặt mặc đồng phục có dấu hiệu thuộc Tuần Tra Biên Giới (U.S. Border Patrol), theo đoạn phim lan truyền mạnh trên mạng xã hội. Nạn nhân là ông Narciso Barranco, 48 tuổi, làm nghề làm vườn tại Tustin, Quận Cam. Khoảng bảy người ập đến khi ông đang làm việc trước một tiệm ăn IHOP ở Santa Ana. Video cho thấy ông bị đè xuống đất, đập đầu ít nhất sáu lần, kẹp cổ, bị đánh, rồi bị kéo lê lên một chiếc xe SUV không biển số, trong khi vẫn rên rỉ và kêu cứu. “Cha tôi bỏ chạy vì hoảng sợ – ông không biết ai đang đuổi theo mình. Họ không hỏi gì, chỉ xông đến đánh và bắt,” Alejandro Barranco, 25 tuổi, cựu Thủy quân lục chiến từng đóng quân ở Afghanistan nói với tờ Los Angeles Times.
Jena, Louisiana – một thị trấn 4.000 dân lọt thỏm giữa rừng thông – nơi bảng hiệu đầu làng ca ngợi đội bóng nữ vô địch của bang, nhưng cách đó chỉ ba dặm, sau hàng rào kẽm gai và lời Kinh Thánh treo lủng lẳng, là Trại Giam ICE đồ sộ - do GEO Group điều hành. Nơi đây hiện giam giữ hơn 1000 người – phần lớn chưa từng bị kết tội hình sự, nhiều người chỉ là dân đang xin tị nạn hợp pháp, số còn lại chưa kịp hiểu vì sao mình bị bắt...
Chiến dịch chống di dân của chính phủ Trump vẫn đang diễn ra toàn diện, với các hình thức ồn ào như đưa ICE vào trường học, cho đến những dự luật ít người chú ý. Nằm trong hơn một nghìn trang của dự luật mang tên “Big & Beautiful Bill” đã được Hạ Viện thông qua vào tháng trước là đề nghị áp dụng mức thuế 3.5% đối với tiền kiều hối, chuyển từ Mỹ sang các nước khác. Những người Việt ở Mỹ đã từng đi làm gởi tiền về giúp đỡ gia đình ở Việt Nam không xa lạ gì với dịch vụ chuyển tiền này.
Donald Trump không đội vương miện, nhưng ông đã luyện được cách bắt cả một đảng chính trị quỳ gối. Và cũng như các ông vua cổ đại, ông không cần luật – ông chính là luật. Nếu Toà Tối cao chống đối, ông sẽ gọi đó là “phản quốc.” Nếu truyền thông phản biện, ông gọi đó là “tin giả.” Nếu có cuộc bầu cử mà ông thua, ông sẽ bảo đó là “gian lận.” Và nếu có ai dám nói điều gì khác, ông sẽ gửi quân đội tới – như ông đã làm ở Los Angeles, để dạy cho đám biểu tình “hỗn xược” ấy một bài học về dân chủ... bằng đạn cao su và lựu đạn cay.
Phần trình diễn chính, ước mơ của Trump bắt đầu. Dưới cái nóng oi bức hơn 80oF, vài trăm người thưa thớt trên hàng ghế khán đài dõi theo cuộc diễn hành nhàm chán, yên tĩnh. Những đoàn lính thuộc các quân chủng khác nhau tuần tự đi qua, chậm rãi, yếu ớt. Bước chân không đồng nhịp. Đôi tay của họ thừa thãi, có cảm giác như họ không biết cất nó vào đâu. Gương mặt của họ không khác với hai vị quân nhân trên chuyến tàu điện ngầm vài giờ trước đó, gương mặt bất chí khí.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.