Hôm nay,  

Chuyện Lạ Ở Cần Thơ

4/29/200500:00:00(View: 5912)
Bạn,
Tại miền Tây có 1 cư dân 63 tuổi, ăn chay trường từ năm 22 tuổi, đến năm 49 tuổi thì không thích ăn cơm, và hơn 13 năm qua, hàng ngày chỉ uống trà đá đường mà vẫn khỏe mạnh. Cư dân này tên là Phan Tấn Lộc, thường gọi là Ba Nhị, cùng vợ con sinh sống ở thành phố Cần Thơ. Báo Tiền Phong viết về chuyện lạ này như sau.
Năm nay ông Ba Nhị đã 63 tuổi và ông không ăn cơm từ lúc 49 tuổi, song vẫn khỏe mạnh, lao động bình thường.Tại Cần Thơ, căn nhà của ông Lộc xây khang trang nằm giữa khu vườn rợp bóng cây. Ông cùng vợ làm nghề nông. Ông Lộc có nước da hơi xanh nhưng dáng người mạnh khỏe, lanh lẹ. Ông kể với phóng viên rằng năm 22 tuổi ông đã ăn chay trường, đến năm 49 tuổi tự nhiên không thích ăn cơm nữa. Mỗi ngày ông chỉ ăn vài miếng dừa khô, kéo dài khoảng 3 năm thì dừa khô cũng không muốn ăn. Ông lại chuyển sang kẹo đậu phộng và uống cà phê đá nhưng cũng chỉ ít lâu thì những thứ này trở nên nhạt nhẽo. "Từ đó, hằng ngày tôi chỉ uống trà đá đường, thỉnh thoảng hái nắm rau tập tàng trong vườn nấu bát canh húp là xong. Hơn 13 năm nay, tôi không ăn cơm, thời kỳ đầu phải đi đám giỗ đám quải, mời mọc quá làm chút đỉnh bánh trái là mệt mỏi, khó thở nên tôi không dám ăn gì cả".

Bà Bùi Thị Nhị, vợ của ông Lộc, cho biết khi ông đột ngột nghỉ ăn cơm, gia đình rất lo sợ, đưa ông đi chữa ở Bệnh viện Cần Thơ hơn 3 tháng, các bác sĩ cho là rối loạn tiêu hóa nhưng chữa không lành. Sau đó, bà con xóm giềng lại nghi ngờ mắc bệnh này bệnh nọ, chỉ chỗ chữa bệnh. Chỉ đâu gia đình theo đó, đi nhiều nơi, tốn kém nhiều tiền của mà bệnh không khỏi, ngày càng thấy nặng hơn, từ sợ cơm dần dần sợ cả bánh trái. Chữa riết không khỏi mà thấy sức khỏe của ông không sao, vẫn lao động bình thường thì gia đình vợ con cũng yên tâm, không lo lắng chữa chạy gì nữa. Bà Ba Nhị cười kể tiếp: "Lúc ông thích ăn dừa khô, liếp dừa ở nhà không đủ cho ông ăn, tôi phải về nhà cha mẹ đẻ xin dừa khô cho ông ăn. Lúc ông chuyển qua uống cà phê đá thì tôi mua cà phê về cho ông tự pha lấy. Nay ông thích uống trà đá đường thì tôi mua đá cục về để dành cho ông uống. Tất cả đều phải tự ông làm lấy, không phiền đến vợ con. Mỗi ngày ông uống khoảng nửa lít trà đá đường".
Bạn,
Cũng theo TP, gia đình hàng xóm của ông Ba Nhị là ông Phạm Văn Bỉ cho biết: "Chuyện ông Lộc không ăn cơm từ nhiều năm nay thì tôi đã biết. Từ hồi sợ cơm, ông Ba Nhị luôn ở nhà không bao giờ dám đi đám tiệc vì sợ bị mời ăn. Đến nhà ai mà mời ông ăn uống là ông kiếm cớ lẻn ra về ngay, ông kêu ăn vào là người mệt lắm. Thế nhưng làm ruộng với tôi thì không bao giờ ông Ba Nhị kêu mệt. Từ hồi không ăn cơm, tóc ông Ba Nhị cũng tự nhiên xanh mượt hơn, chẳng hiểu vì sao", Mặc dù nhiều năm không ăn cơm nhưng ngày nào ông cũng ra vườn ra ruộng, làm việc nhà nông."

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Theo báo quốc nội, tại TPSG, một bộ phận giới trẻ đang từng ngày làm nghẹt thở dư luận bằng trào lưu đi "cắn" rồ dại. Đi "cắn" trở thành tiếng lóng quen thuộc để chỉ những tay chơi thuốc lắc qua thao tác dùng lưỡi cắn nát những viên thuốc trước khi hóa rồ. Báo Công An TPSG ghi nhận hiện trạng này như sau. Vưà qua, vũ trường L.H (Blue cũ) tiếp tục bị công an kiểm tra
Tại miền Trung, có làng Phò Trạch thuộc xã Phong Bình, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên Huế, là một trong những làng quê có lịch sử lâu đời ở Thừa Thiên Huế. Đây là vùng đất mang đậm dấu tích của thời di dân vào phương Nam cách đây hơn 600 năm. Tại làng này có nghề đan chiếu đệm được ghi vào sử sách. Báo Nét Cố Đô viết về làng này như sau.
Theo báo quốc nội, tại các quận vùng ven thành phố Sài Gòn, những điểm mua bán và tái chế phế liệu hoạt động tràn lan ở vùng ven kéo theo tình trạng ô nhiễm môi trường ngày càng trầm trọng Chủ riêng tại 1 phường ở quận Tân Phú (quận mới, tách từ quận Tân Bình) , toàn phường có hơn 20 điểm chuyên mua bán, tái chế phế liệu và hầu hết nằm xen lẫn trong khu dân cư vừa gây ô nhiễm môi trường
Còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ thi tốt nghiệp bậc trung học cở sở (lớp 9), trung học phổ thông (lớp 12) nhưng không khí học hàng ở các trường trên địa bàn thành phố Sài Gòn đã trở nên " sôi động và hết sức căng thẳng". Học sinh phải đối mặt với việc tăng gần gấp đôi thời lượng học tập, khảo bài, học thêm đối với tất cả các môn thi tốt nghiệp.
Tại xã Đông Quang, huyện Ba Vì, tỉnh Hà Tây, trước tình trạng ngai của thánh đủ loại sắc phong, đồ thờ ở rất nhiều ngôi đình đã bị kẻ cắp lấy mất, người dân đã sắm khóa xích sắt to để xích ngai, cất đồ nhà thánh vào các nhà kho rồi bắt vít với những khối bê tông lớn được chôn ngầm dưới đất. Báo An Ninh Thế Giới viết về chuyện này như sau.
Theo báo quốc nội, trước mỗi mùa thi tốt nghiệp trung học bậc cơ sở (lớp 9) và trung học phổ thông (lớp 12) bộ Giáo dục CSVN thường đưa nhiều phương cách để đánh giá "thành tích" của mỗi trường, của mỗi giáo viên. Một trong những phương cách đó là việc dùng tỉ lệ học sinh đậu tốt nghiệp làm yếu tố đánh giá thi đua ở bậc học phổ thông đang làm khốn khổ thầy và trò vì những mặt trái của nó.
Theo báo quốc nội dẫn báo cáo của Sở Giao thông công chính thành phố Sài Gòn vưà cho biết, hiện nay ở thành phố Sài Gòn có 102 tên đường trùng nhau ở 280 con đường. Tình trạng trùng tên đường quá nhiều không những gây khó khăn cho các bưu tín viên ngành bưu điện khi phân phối thư, mà còn gây ngộ nhận trong giao dịch và sinh hoạt của người dân.
Theo báo quốc nội dẫn báo cáo của các cơ quan kiểm định về nhà đất, hơn 100 chung cư cũ trên địa bàn thành phố Sài Gòn đang phải đối diện với nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào. Thế nhưng hiện có hơn 30 ngàn gia đình cư dân vẫn sinh sống "bình chân như vại" trong các chung cư này. Tin Nhanh VN ghi nhận thực trạng tại các chung cư cũ ở Sài Gòn như sau.
Theo báo quốc nội, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, cư dân tại nhiều quận, huyện ngoại thành bị thiếu nước dùng cho sinh hoạt hàng ngày. Từ đầu tháng 4 đến nay, nhiệt độ đã lên rất cao, nguồn nước tại nhiều khu vực bị cạn kiệt. Báo Lao Động ghi nhận về tình trạng nguồn nước trên địa bàn thành phố SG như sau.
Hàng năm, từ sau Tết Dương Lịch, tại Sài Gòn, Hà Nội, các lò các lò luyện thi đại học đã đông nghẹt học sinh, thế nhưng thì năm nay tình hình diễn ra ngược lại. Tại Hà Nội, mọi năm từ trước sau tháng Giêng, các sĩ tử từ các tỉnh đã ùn ùn kéo nhau ra các lò luyện thi ở thành phố này để ghi danh học chương trình ôn luyện cấp tốc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.