Hôm nay,  

Bến Xe Đò Lừa Khách

31/12/200700:00:00(Xem: 5127)

Bạn,

Theo báo Sài Gòn, tại miền Trung, một số bến xe bán vé xe "chất lượng cao" với giá cao, nhưng lại chở hành khách bằng xe chợ, thậm chí tệ hơn cả xe chợ. Ngoài ra còn có tình trạng nhân viên quầy vé ém vé, tiếp tay cho nhà xe lừa khách. Báo Lao Động ghi nhận thực trạng này như sau.

Một buổi trưa tháng12,  phóng viên đến quầy vé bến xe Đức Long - Gia Lai mua một vé xe khách chất lượng cao (CLC) tuyến Pleiku - Buôn Ma Thuột với giá 65 ngàn đồng, xe số 47V - 1661 của nhà xe Vy Đạt. Trên tấm vé ghi rõ là loại xe CLC. Đến giờ xe chạy, tôi mới tá hoả rằng đó là chiếc Kia Combi 24 chỗ màu đỏ cũ nát. Khi chạy, tiếng rầm rầm phát ra inh tai nhức óc do các bộ phận trong xe đều rệu rã. Vé đã bán hết, song dọc đường nhà xe liên tục nhồi nhét khách. Họ còn nói xe này đi Nha Trang, TPSG để lừa khách, nhiều hành khách đã mắc bẫy, đến Buôn Ma Thuột bị chủ xe bán cho xe khác.

Khi đến địa phận huyện Krông Búk, cách Buôn Ma Thuột 40km, xe này nhận sang toàn bộ 16 hành khách từ một chiếc xe lừa tương tự. Vậy là chiếc xe 24 chỗ phải nhồi nhét trên 50 hành khách, 3 - 4 người ngồi chồng lên nhau trên một ghế, chưa kể 2 xe máy. Hành trình kết thúc lúc 18 giờ 30, chậm mất một tiếng rưỡi. Vài ngày sau, phóng viên quay lại quầy vé Bến xe Đức Long - Gia Lai để "mắng vốn". Anh nhân viên quầy vé cho biết: "Nhiều người đi xe này cũng phản ánh như vậy.Nhưng việc cho mở tuyến, đăng ký loại xe là do Sở Giao thông vận tải tỉnh, nhân viên bến xe không biết được".

Ngoài ra, còn có tình trạng nhân viên bán vé thông đồng với nhà xe lừa khách. Đó là tệ nạn khá phổ biến tại Bến xe Đà Nẵng. Khi  phóng viên vào bến hỏi xe CLC đi Quy Nhơn, cô nhân viên hối thúc: "Anh ra xe Anh Nhật đậu trước mặt đó, nhanh lên xe sắp chạy rồi". Tôi hỏi vé đâu, cô ta cười: "Hôm nay nhà xe gửi vé ra không kịp, anh cứ trả tiền mặt cho họ bằng giá vé CLC, 65 ngàn đồng là được". Phóng viên thắc mắc với tài xế là tại sao xe không bán vé mà vẫn được vào bến" Anh ta nói giá xăng dầu mới tăng nên giá vé phải tăng, do vậy nhà xe gửi vé ra muộn. Đáng nói là bến xe không quản lý giờ giấc xuất bến, nên tấm giấy ghi giờ chạy của xe này liên tục thay đổi để lừa khách. Mãi đến 15 giờ 40, chiếc For Transit 77H - 3662 mới rời bến. Tình trạng nhồi nhét khách lại diễn ra. Từ Đà Nẵng đến Tam Kỳ chỉ có 65km mà xe "bò" mất hai tiếng rưỡi.

Bạn,

Cũng theo báo Lao Động, với sự lừa gạt như thế, nhà xe thu được khoản chênh lệch 15 ngàn đồng/ngu+o+`i, không nộp  lệ phí bến bãi với lý do không bán được vé, ra đường lại tha hồ nhét khách thu tiền thêm. Chi cho nhân viên quầy vé một phần, tính ra nhà xe còn lãi chán. Báo LDD cho rằng rõ ràng là bến xe, nhà xe đã lừa hành khách bằng những thủ đoạn tinh vi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các nghệ sĩ đã xuống đường hôm 29-4 để làm nghệ thuật sân khấu ngoài phố... nhưng rồi công an giải tán, hù dọa và có thể sẽ khởi tố.
Xe công là xe... chùa. Nghĩa là, quan chức dùng xe của nhà nước, mọi chi phí nhà nước chi hêt. Do vậy, khi guồng máy chính phủ cồng kềnh, như hiện nay, khói xe công mịt mù cả nước,
Đó là một bài thơ, vừa được cô phóng lên mạng FaceBook, liền bị công an tới hù dọa, ép gỡ xuống. Hóa ra, cả guồng máy đàn áp lại đi căm thù một bài thơ. May mắn, chúng ta có Internet.
Rồi sẽ tới một ngày, thế giới kinh ngạc khi thấy đất nước Việt Nam có Tiến sĩ đi chật phố... Nghĩa là, Tiến sĩ nhiều hơn các bà bán cá ngoài chợ...
Bản tin CafeF/Báo Giao Thông cho biết rằng vào thời điểm cá chết hàng loạt, một số thợ lặn khi lên bờ cảm thấy tức ngực, khó thở, thậm chí là người ngứa bất thường.
Phim Hồng Kông lúc nào cũng đẫm lệ, cảm động... Nữ tài tử Hồng Kông lúc nào cũng xinh đẹp, tươi tắn. Nam tàì tử Hồng Kông lúc nào cũng giỏi võ, nội công thâm hậu...
Ông bà mình hiển nhiên lãng mạn hơn chúng ta nhiều. Nghĩa là, thời này, tình cảm trai gái càng lúc càng thô bạo... mất hẳn vẻ e ấp của mấy thập niên về trước
Ngày 22 tháng 4 là Ngày Trái Đất hàng năm. Ngày này có ý nghĩa đặc biệt lúc này, vì tài nguyên thế giới đang cạn dần, các nước tranh giành phần tài nguyên ngày càng thu hẹp...
Giữa quan tới dân luôn luôn có khoảng cách lớn. Không dễ để trèo lên ghế quan chức, và khi từ quan trở về làm dân, có khi mới thấy nhẹ lòng (có thể chăng?), hay nhẹ gánh (hẳn đúng hơn)...
"Tàu cá QNa-91747 đã về đến đất liền và đang neo đậu tại khu vực âu thuyền An Hòa (thôn Sâm Linh Tây, xã Tam Quang) sau khi bị tàu lạ tấn công.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.