Hôm nay,  

Bữa Cỗ Làng Quê

6/6/201200:00:00(View: 11298)
Bạn thân,
Có những phong tục đã trở thành gánh nặng cho người dân. Trong đó, là chuyện “ăn uống, cỗ bàn” tại nhiều địa phương làng quê.

Nhà văn Đào Ngọc Oanh trong bài viết trên báo Nhân Dân nêu rõ trên tựa đề là “Méo mặt lo đám xứ làng quê.”

Cần phảỉ ghi chú rằng, miền bắc gọi “ăn cỗ,” miền nam gọi là “ăn tiệc,” hay còn kiểu nói là “tiệc tùng” trong cách điệp âm để thấy đó là gần như lời than.

Chuyện xảy ra ở Thái Bình, tiệc tùng nhiều vô số kể, làm người dân hao tài tốn của vì cứ phải đi ăn tiệc hoài. Trong khi ăn tiệc ở miền nam, thường là đi xuông, thì phía bắc lại có màn phaỉ cầm theo phong bì, thế là lại thêm gánh nặng.

Bài báo Nhân Dân kể, trích:

“...ở làng quê bây giờ có việc gì người ta cũng tổ chức ăn cỗ. Từ ăn cỗ đám mừng thọ đến cỗ đám giỗ, đám tang, đám xây cất mồ mả, đám cưới, đám dựng nhà (tân gia), đám liên hoan con đỗ đại học.v.v.

Một đám mừng thọ gia chủ làm khoảng 40 đến 50 mâm cỗ mời bà con, anh em, họ hàng. Sau khi tổ chức ăn uống xong thì mới đến việc chúc thọ. Bà con đến chúc mừng và tặng quà. Người ta mừng bức trướng, bánh kẹo nhưng nhanh và nhiều nhất là mừng …phong bì. Từ mấy chục đến cả trăm, phong bì ở quê giờ cũng làm méo mặt biết bao người không như trước kia người đi giỗ chỉ mang hương, hoa, rượu, quả đến thắp hương. Đám giỗ không chỉ mời anh em, bà con láng giềng mà còn thêm bạn bè của con, của cháu đông vui nhộn nhịp với gần 20 mâm cỗ...


Trong các đám ở quê có lẽ tốn kém nhất là đám cưới và đám tang. Nhà có đám phải tổ chức ăn uống trong ít nhất hai ngày. Theo người dân ở quê thì: Lệ làng phải thế! Nếu đám cưới nhà nào thuê nấu cỗ và không có người đến giúp thì sẽ mất vui và người làng chê trách...”

Chê trách? Làm đám mà không nấu cỗ hai ngày thì bị chê trách? Thế là mạt vận rồi. Bài báo cho biết trung bình người dân làng quê Thái Bình ăn tiệc nhiều tới thê thảm, tới nổi nhiều người phải bỏ xứ mà đi:

“Cô Thanh, người phụ nữ sống độc thân trong làng cho biết: “Chắc sắp tới cô phải lên Hà Nội kiếm việc làm, chứ ở quê trông chờ vào cây lúa, mớ rau mà đi đám xứ suốt thì không đủ ăn”. Cô kể có khi một tuần cô đi dự hai, ba đám liền. Ông bà hàng xóm nhà cô con cái gửi tiền về dưỡng già nhưng do đi đám nhiều nên giờ không có đủ tiền lo thuốc thang.”

Thế thì, ăn cỗ cũng là tra tấn vậy. Lẽ ra các quan xã phải cấm chứ, quê đã nghèo mà sao lại làm thế.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,
Thời buổi bây giờ chuyện gì cũng khó tin. Kể cả nơi sang trọng hào nhoáng như sân khấu truyền hình.
Đó là một tín ngưỡng lạ, đối với dân Sài Gòn như mình. Cũng có thể vì mình dốt, không đọc nhiều về những lễ hội Hà Nội. Trước tiên, thờ thần núi là dễ hiểu. Nhưng đây lại có ý nghĩa khác, nguyên khởi từ đối với quan chức đời Lý và đời Trần.
Đó là một cây bút gây kinh hoàng cho giới kinh doanh, và đã làm cho một số ngân hàng và người kinh doanh tín dụng đen bị bốc hơi bạc tỷ.
Mình mới lên xem blog của bác Tô Hải, người nhạc sĩ lúc đầu là theo Việt Nam và rồi gần trọn đời đi theo Đảng CSVN.
Không có gì vui hơn trong xã hội này là ngồi ước mơ.
Sài Gòn lúc nào cũng tuyệt vời. Ca khúc Sài Gòn Đẹp Lắm lúc nào cũng vang vang trong tâm hồn mình, những khi mình vui, kể cả những khi mình buồn
Chết để con được học. Tựa đề bi thảm này từ báo Pháp Luật TP, kể chuyện một bà mẹ ở Cà Mau đã thắt cổ quyên sinh, chỉ với mục đích cho con mình được học tiếp. Bản tin cũng đăng ở nhiều báo khác nhau.
Nuôi được người khác, đó là người có từ tâm và biết tạo dựng phước đức. Nuôi được người bệnh, là phước đức nhiều lần hơn, vì gánh nặng này đòi hỏi không chỉ từ tâm, mà cả lòng kiên nhẫn. Nhưng một gia đình nghèo mà nuôi cả trăm người bệnh điên hẳn là bậc cực kỳ phước đức. Nếu không có sức trời, không làm nổi vậy.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.