Hôm nay,  

Tiền Là Chìa Khóa?

31/10/201200:00:00(Xem: 6840)
Bạn thân,
Một thời chúng ta nghe chuyện rằng xã hội chủ nghĩa là nơi ai cũng có cơ hội bình đẳng, nơi ai cũng “làm theo lao động, hưởng theo nhu cầu,” nhưng rồi những hình ảnh mơ tưởng này đã tan vỡ từ mấy thập niên nay, kể từ khi Miền Bắc khám phá ra một Miền Nam của thịnh vượng, của tự do, của dân chủ, và của tử tế nhiều lần hơn.

Nhưng điều nhức nhối là giáo dục: một thời chúng ta, những người dân Sài Gòn, đi học trường công miễn phí, từ tiểu học, qua trung học, vào đaị học cũng là miễn phí. Tất nhiên, chỉ phải chi tiền mua sách giaó khoa thôi.

Bây giờ thì không thế. Nhiều thầy cô đã để lại những hình ảnh không thơ mộng gì: hễ hỡ ra gì, là lại đòi tiền học sinh và phụ huynh.

Ngay cả những hình phạt một thời năm xưa, như bị ép viết những câu có tính cách khuyên răn, giáo huấn... cũng không còn nghe nữa. Ngaỳ xưa có những ngày tớ phảỉ ngồi ở phòng giám thị để viết tới 100 lần câu “Em phải đi học đúng giờ” mới được quý thầy giáo, quý cô giáo cho về lớp học. Bây giờ không thế nữa.

Báo Tin Tức có bản tin “Đi muộn nộp 10.000 đồng, trốn học nộp gấp 10 lần” kể về một ngôi trường ở Hà Nội, bây giờ là thủ đô của “những đồng chí X.” Bản tin kể:

“Học sinh đi học muộn bị phạt 10.000 đồng, nghỉ học hoặc trốn học phạt 100.000 đồng, nói chuyện riêng trong lớp, mang điện thoại di động đến lớp phạt từ 20.000 - 50.000 đồng... “Biện pháp” này đang được áp dụng tại Trường THPT Lê Hồng Phong, huyện Đông Anh, Hà Nội.


Báo Tin tức vừa nhận được đơn thư của một học sinh lớp 12 phản ánh về việc Trường THPT Lê Hồng Phong, huyện Đông Anh, Hà Nội tự thu những khoản kinh phí trái luật. Theo đơn thư, phóng viên báo đã tới trường để tìm hiểu về vấn đề này.

Theo phản ánh của một học sinh, để xử lý khuyết điểm của học trò, cô chủ nhiệm lớp 12A1 đã tự ra “quyết định” thu tiền nộp phạt một cách bất thường. Đơn cử như học sinh đi học muộn bị phạt 10.000 đồng, nghỉ học hoặc trốn học phạt 100.000 đồng, nói chuyện riêng trong lớp, mang điện thoại di động đến lớp phạt từ 20.000 - 50.000 đồng...

Với cách thu phạt như vậy, chỉ trong vòng một tuần số tiền phạt của nhiều học sinh đã lên tới 100.000 đồng, cá biệt có học sinh phải nộp số tiền phạt lên tới 300.000 - 400.000 đồng vì những lỗi vi phạm nêu trên...”

Dĩ nhiên, cô giaó đã thanh minh thanh nga, đã giaỉ thích vì sao phải phạt tiền, cho dù rằng đây không phải là quy định của trường. Dù cô giáo có nói gì đi nữa, nhưng nguyên lý giaó dục đã hỏng rồi: khi giờ đi trễ, giờ trốn học, giờ vào ghế nhà trường đã mua được bằng tiền -- chứ không bằng nỗ lực tự thân.

Phải chăng đây là một hình ảnh rời của tệ nạn mua bằng cấp hiện nay? Có phải đang tập cho trẻ em biết cách chi tiền ra để mua bằng cấp khi lên bậc đaị học?

Làm sao mà tiền có thể mua được trí tuệ nhỉ?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Núi Cấm vẫn không ngưng các huyền thoại: từ nơi tu hành của các bậc kỳ nhân, cho tới nơi ẩn tích của các đaị võ sư danh trấn giang hồ, tới chuyện cọp ra nằm nghe tụng kinh.... và bây giờ là chuyện đại gia lên núi Cấm mua đất 'long mạch' để con cháu đời đời giàu sang phú quý.
Chuyện vừa mới xảy ra tại VN, làm biết bao nhiêu Phật Tử nản lòng: một nhà sư lên sân khấu hôn môi với ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng. Chưa hết, đây là buổi văn nghệ gây quỹ, nghĩa là sư đã phạm giới vui chơi văn nghệ. Chưa hết, sư lại lấy tiền ra mua một chai rượu -- Nghĩa là xài tiền chúng sinh cúng dường, và mua một món bị giới luật cấm.
Với lòng tin, chúng ta có thể nhìn ra đủ thứ hình Phật, Chúa, Tiên, Thánh... trên các chòm mây. Tất nhiên, nói thế chỉ đơn giản có ý rằng chính nhân loaị đã nhận ra đủ thứ hiện tượng tùy tâm hóa hiện. Có thể là có thật, cũng có thể là ảo tưởng. Nhưng ít nhất, niềm tin vào cảnh giới siêu hình sẽ gìn giữ chúng ta trong cương vực đaọ đức. Không dám làm ác nữa. Hoặc giả, sẽ giảm bớt làm ác.
Mỗi dân tộc đều có một nền văn hóa riêng biệt, trong đó âm nhạc là một mảng gìn giữ di sản trao truyền nhiều đời. Dĩ nhiên, qua thời gian rồi sẽ có những mảng biến mất, nhưng không vì thế mà chúng ta phải hấp tấp chạy theo nhạc Tây,
Có cầu, tất có cung. Đó là quy luật thị trường. Tự nhiên như thế. Có những chuyện muôn đời đã thấy như thế. Cứ nhìn vào thị trường cũng thấy, các cửa khẩu biên giới đang là nơi tuôn vào gà lậu, gạo lậu, điện thoại lậu, vàng lậu, vân vân... nghĩa là đủ thứ thượng vàng hạ cám.
Người nông dân trước giờ được ca ngợi là chỗ dựa của đảng và nhà nước CSVN, nhưng bây giờ thì hết rồi. Bất kể rằng, nông dân thời nào cũng muốn bình yên, vì muốn lo chuyện cơm no, áo ấm là đủ.
Ngày xưa, đọc truyện Tàu, cứ nghe chuyện dân giang hồ ưa đặt trạm để thu tiền mãi lộ, tớ chẳng hiểu bao nhiêu. Bây giờ ngẫm chuyện nước mình thì mới ngộ ra lắm chuyện.
Có vẻ như Việt Nam đang lạm phát văn bằng. Kể cả văn bằng Tiến sĩ. Chuyện mới lạ, nước vẫn nghèo, mà văn bằng Tiến sĩ đầy phố, chẳng thấy phát minh gì, chỉ thấy “thật, giả” không còn phân biệt nổi.
Đất nước vẫn còn lúng túng, cứ như dường chưa biết phải đổi mới giáo dục ra sao để có thể chạy kịp với các nước láng giềng.
Trước giờ chúng ta đã quen nghe về chuyện kể rằng các ảnh hình của “Bác Hồ cần lộng kiếng...” Nói theo dân gian, “lộng kiếng” là liệng cống.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.