Hôm nay,  

Gái Bắc, Gái Hà Nội

21/02/201300:00:00(Xem: 6552)
Bạn thân,
Từ nhiều thập niên, chúng ta vẫn nhìn về phương Bắc như cội nguồn, như ngưỡng vọng về những quê hương tâm linh xa thẳm nghìn năm của Núi Tản, của Sông Hồng, của Yên Tử, của Hoa Lư... nơi phát tích những cổ xưa văn hóa Việt.

Ngay cả khi nhìn về các chiến tích gìn giữ quê hương, chúng ta từ thơ ấu miệt mài trong trường ốc Sài Gòn đã học về những địa danh như Bạch Đằng Giang, như Đống Đa... những nơi quân Tàu thảm bại, và cả về hàng hàng lớp lớp nông dân từ Châu Hoan, từ Châu Diễn... nơi tuyển binh để ra trận chống Tàu. Lớn một chút, mới biết các bãi cọc Bạch Đằng Giang là ở Quảng Ninh, và biết Châu Hoan và Châu Diễn bây giờ là ba tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh.

Nói chung, phương Bắc là cái gì tuyệt vời kinh khủng. Kể cả gái Bắc, mà một thời chúng ta gọi là con gái Bắc Kỳ -- bất kể rằng các cô có là Hà Nội, là Bắc Ninh, là Nam Định...

Trong trí nhớ thơ mộng của tuổi nhỏ chúng ta, các cô gái Bắc Kỳ là hiện thân của mẹ Âu Cơ, của thắt đáy lưng ong trong áo tứ thân, của dáng liễu Hồ Gươm, và vân vân.

Thực tế bây giờ khác rồi. Người ta nói thế. Cũng có giai cấp cả. Báo Hạnh Phúc Gia Đình kể chuyện “Trai Tây nhận diện gái Hà Nội... xịn,” trong đó gái Hà Nội xịn khác hẳn “gái Hà Nội không xịn.”

Chuyện lạ như thế, mà anh Tây nói thế nhá. Báo này kể:

“Chàng trai Pháp khoe, anh có cô bạn gái người Hà Nội xịn rất quyến rũ. Cô ấy lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, ăn mặc không cầu kỳ nhưng nền nã...

Chàng trai Pháp ấy khoe, anh có cô bạn gái người Hà Nội xịn rất quyến rũ. Cô ấy lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, ăn mặc không cầu kỳ nhưng nền nã. Dáng đi của cô cũng rất duyên, nhẹ nhàng cứ như lướt, dù cô đi giầy hay đi dép cũng không cành cạch, chát chúa. Anh thích nhất tiếng nói của cô, cứ ngọt lịm, dịu dàng, rõ ràng, chuẩn xác khác hẳn các cô gái khác…

Anh bảo: “Ở trên đất Hà Nội nhưng nhìn những cô gái model, phấn son lòe loẹt, quần áo diêm dúa, sặc sỡ thì đừng tưởng đó là con gái Hà Nội xịn. Mình chắc chắn, đó là các cô nguồn gốc tỉnh lẻ, chứ con gái Hà Nội xịn ăn mặc rất trang nhã, lịch sự bởi họ có khiếu thẩm mỹ bẩm sinh, được cha mẹ truyền con nối…”

Anh phân tích: Con gái Hà Nội đi đâu cũng chẳng lẫn. Không phải vì mầu da trắng như trứng gà bóc hay dáng người thanh mảnh, mà vì cốt cách thanh tao, lịch lãm của một cô con gái gia đình nền nếp, được giáo dục từ gốc. Con gái Hà Nội thanh lịch từ cách ăn uống. Cho dù đói đến mấy cũng ăn từ tốn, chậm rãi từng miếng nhỏ, khi nhai không phát ra tiếng kêu chóp chép. Cho dù khát đến mấy cũng uống từng ngụm nhỏ chứ không ngửa cổ tu ừng ực… Con gái Hà Nội cáu giận cũng biết nói lời chua cay nhưng không tục tằn thô lỗ, không đay đả, lắm điều, không văng tục, chửi thề… Con gái Hà Nội nói lời dịu dàng mà không đong đưa giả dối. Con gái Hà Nội điệu đà, thích làm đẹp làm duyên nhưng không quá lố, không hở hang khêu gợi, không sặc sỡ lòe loẹt...”

Chuyện lạ quá nhỉ? Một thời trí nhớ chúng ta chỉ gọi chung là gái Bắc Kỳ, bây giờ mới nghe chuyện “gái Hà Nội xịn” và “không xịn”... Có thật như thế không? Và rồi còn gái Sài Gòn xịn và không xịn? Và rồi gái Huế xịn và không xịn?

Hay phải chăng, chỉ có Tây mới nhận ra?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đó là chuyện muôn đời tại Việt Nam: đốt tiền dân vô tôi vạ.
Bạn thân, đó là chuyện lạ, chuyện rất lạ: một băng hình ngắn, khoảng 1 phút đồng hồ, cho thấy một chú chuột đứng chắp tay lạy Phật.
Khi chúng ta viết những dòng này, Tết Tây đã trôi qua cả hai tuần lễ, và Tết Ta còn vài tuần nữa là tới. Chúng ta với tình bạn nhiều thập niên thực sự đã trật nhịp với thời gian, không gian... và nối kết bây giờ may ra chỉ còn vài nhịp cầu, trong đó Tết Ta là một.
Đó là hoàn cảnh của rất nhiều sinh viên tốt nghiệp bậc cử nhân: ra trường, tìm việc hoài không được, thế là phải treo bằng.
Đó có thể gọi là loạt truyện dài “sau cổng tam quan,” khi quyền lực chính quyền địa phương dính vào các thủ tục sắp xếp nhân sự cho nhà chùa.
Thành phố Huế lúc nào cũng tuyệt vời, bất kể mọi xao động của cuộc đời.
Đó là những chuyện buồn nhất trong đời nhà giáo: mình phải làm chuyện phi pháp, chuyện phi đạo lý... để được vào vị trí một nhà giáo giảng dạy rằng học trò cần sống hợp pháp, hợp đaọ lý...
Hộ khẩu là một phương pháp kiểm soát ngặt nghèo nhất trong lịch sử nhân loại, thậm chí ngay như những đứa con trong bụng đã bị nhà nước bạc đãi về chăm sóc sản khoa vì hoàn cảnh y tế bà mẹ không hộ khẩu.
Đó là chuyện rất lạ... Khi thương lái mua lá điều không, rồi bị tìm chât1 vấn liền đốt rụi và trốn đi. Có phải thu mua lá điều khô là để phá hoại các vườn điều đang ra hoa của Việt Nam? Có phải để xóa sổ thành tích xuất khẩu hạt điều của VN bằng cac1h làm rụi lá trước khi cây thu hoạch được?
Điều làm cho chúng ta phiền là khi những người quan tâm tới giáo dục và văn học thực ra lại gây rối thêm cho mọi chuyện, và như thế sẽ khó làm những gì có chiều sâu được.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.