Hôm nay,  

Đại Học VN Yếu Kém?

20/04/201300:00:00(Xem: 10102)
Tha hồ đổ thừa, khi có chuyện hiển lộ ra những yếu kém của nhà nước. Những lý do khách quan và chủ quan. Thí dụ, kinh tế suy yếu vì thế này, thế kia, giáo dục kém thế vì thế nọ, thế ni.

Nhưng thực tế là rất nhiều người tránh né sự thực. Không mấy ai dám đổ thừa đảng và nhà nước.

Mới nhất, một bản tin làm cả nước rất buồn là khi đại học VN không vào được danh sách 100 đại học hàng đầu Châu Á. Phải buồn chớ, vì đại học là kho chất xám, là nguồn trí tuệ tương lai của đất nước.

Đạị học mà lạng quạng, là cả nước tương lai sẽ đi kiêu chân xàng xê, nửa “thị trường,” nửa “định hướng xã hội chủ nghĩa,” thế là thê thảm nhé. Bây giờ là đổ thừa tiền.

Bản tin báo Tiền Phong viết:

“Đại học Việt Nam yếu vì thiếu tiền?

Theo công bố của tạp chí Times Higher Education (Anh) trong bảng xếp hạng 100 đại học hàng đầu châu Á, Việt Nam không có vị trí nào. Thông tin này không khỏi gây sốc cho những người trong cuộc...

Theo GS Mai Trọng Nhuận, nguyên Giám đốc ĐHQG HN, đây là đánh giá có uy tín thông qua các điều kiện thể hiện chất lượng. Vào được danh sách xếp hạng thì các trường có thể thu hút được người học từ trong nước và nước ngoài; đặc biệt, những người tự bỏ tiền đi học có thể dựa vào thứ hạng này để lựa chọn.

Trong các tiêu chí đánh giá của tạp chí này, theo ông Nhuận, tiêu chí nghiên cứu hoặc liên quan nghiên cứu chiếm tỷ trọng 60% hoặc hơn.

Ông Nhuận dẫn ví dụ, để vào được top 35 của thế giới, ĐH Quốc gia Singapore chi phí 1 năm là 1,5 tỷ USD trong khi đầu tư của ta cho một trường ĐH một năm là vài chục ngàn USD đến một vài triệu USD. Với chi phí như vậy, “ai lao tâm khổ tứ nghiên cứu khoa học để trường ĐH có đủ các công trình quốc tế?” - GS Mai Trọng Nhuận đặt câu hỏi.

GS Phạm Minh Hạc, nguyên Bộ trưởng Bộ GD nêu vấn đề: ở nước bạn, người phụ trách 1 nghiên cứu sinh (NCS) được trả 100.000 USD/năm và người làm NCS cũng được nhận 2.500USD/tháng để yên tâm nghiên cứu, không kể tiền đi nước ngoài; trong khi, ở ta, người hướng dẫn NCS mỗi năm được trả hơn 1 triệu đồng/NCS thì làm sao ra được công trình khoa học.

Đó có phải là lý do năm 2012, số lượng của toàn bộ các công trình khoa học của các trường ĐH trên cả nước mới bằng số công trình khoa học của trường ĐH Chulalongkorn (Thái Lan), GS Hạc nói...”

Có thật như thế không? Đúng một phần thôi. Hãy xem trước 1975, xe hơi Ladalat đã được sản xuất tại Miền Nam với tỷ lệ nội hóa cao. Trong lúc đó, Thái Lan còn quờ quạng.

Hãy xem Cam Bốt năm 2010, cũng chế tạo được Angkor Car... kiểu riêng, kiểu tí hon, rất là yếu kém so với quốc tế nhưng cũng đủ để tự hào. Tại sao? Vì không có quốc doanh, mà chỉ là từ bộ óc của tư nhân: kiểu xe Angkor 333-2010 của nhà phát minh Nhean Phaloek.

Chưa hết, Kong Pharith, cựu giáo sư toán và vật lý, cũng chế tạo kiểu xe riêng, tuy chạy tốc độ chậm hơn xe Angkor nhưng cũng cho thấy cạnh tranh sẽ rất là gay gắt.

Tại sao thế? Có phải vì không tốt nghiệp đạị học nào từ Việt Nam? Chắc chắn 2 kỹ sư Cam Bốt này không có đủ tiền như các đại học Việt Nam. Có phải vì chế độ ưu đãĩ doanh nghiệp quốc doanh của VN đã giết chết mọi cạnh tranh, đè bẹp mọi sáng tạo.

Riêng về Đại Học, tại sao không thực sự cho đại học tư? Những đaị học dân lập hiện nay đang trên đà tan rã... Tại sao thế? Chì vì không phải ai muốn mở đại học cũng được, mà phải qua một thủ tục gạn lọc rất gay go, và những hàng rào kiểm soát đã làm cho mọi người nghẹt thở.

Báo Dân Trí hôm 27-2-2013 viết, khi báo động đại học ngoài công lập (NCL) trên đà tan rã:

“Theo GS Hoàng Xuân Sính - phó Chủ tịch MTTQ Việt Nam, nên xem xét thật kỹ các quy chế ban hành cho các trường đại học NCL, cái gì không hợp lý, mất công, mất sức, tốn tiền, không cần thiết thì không đưa ra ép người ta phải thực hiện.”

Thế thì thua là phải. Không ai ngoài vòng tay của Đảng CSVN mà có quyền lớn mạnh được, chỉ vì nhà nước sợ xã hội dân sự.

Trời ạ... Doanh nghiệp cũng thế đấy, nếu không làm ăn kiểu “tư bản tay sai cán bộ” (hình như Mỹ gọi là tư bản bè phái hay tư bản thân hữu) thì đừng hòng lớn mạnh -- thậm chí, nhiều hình thức chỉ là “tư bản rửa tiền cho cán bộ” thôi.

Nói cho đúng bệnh nhé: Đảng và nhà nước sợ xã hội dân sự mạnh hơn, dù là doanh nghiệp tư hay đại học tư.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều nhà giáo dục VN đang bàn luận sôi nổi về cải tổ chương trình giáo dục, trong đó có đề nghị học tới lớp 9 là đủ, sau đó cần chuyển sang chuyên ngành để khỏi phí thời gian học trung học phổ thông ở lớp 10, lớp 11, lớp 12...
Có thời nào như thế này không? Khi ông giáo gạ sex nữ sinh để sửa bảng điểm trong lớp? Không phải chỉ gạ một em, mà là gạ cả chục em. Tới khi chuyện bị lộ, phải thú nhận với nhà báo, thì chỉ nói là muốn giúp...
Truyện võ hiệp thời xưa có chuyện về hội Cái Bang, nghĩa là một hội chuyên đi xin ăn. Truyện chủ yếu là võ hiệp, nhưng lồng sinh hoạt của hội những người ăn mày Trung Hoa cổ thời để gây chú ý.
Hồi đó mình đọc, còn nhớ là khoảng năm 1993 hay gần đó, có tin dân Tàu lũ lượt tới Shaoshan, nơi sinh của lãnh tụ Mao Trạch Đông, vì có tin là pho tượng họ Mao có phép lạ gì đấy, hễ tới thờ lạy là hết bệnh, kể cả ung thư.
Đời mình có những khi buồn, tất nhiên, có những khi vui, cũng tất nhiên. Nhưng buồn nhất là khi thấy những gì lẽ ra phải là đẹp, hóa ra lại bị lạm dụng, trở thành những chuyện suy đồi không hình dung nổi.
Có những vết thương khó lành nổi, thí dụ như khi người nông dân mất nhà, mất đất.
Có nên lễ phục hay không? Tất nhiên, đã có ngày lễ, là phải có lễ phục.
Khi một cô gáí mang bầu, liền nghĩ kế gài bẫy một anh nào đấy gánh chịu giùm tương lai đứa con trong bụng mình... Chữ Bắc Kỳ gọi là “úp sọt.”
Một thời con gái ế chồng thê thảm, vì chiến tranh kết thúc... chiến binh chết quá nhiều, đàn ông vào tù lũ lượt tỷ lệ đếm không hết. Lúc đó, nhiều phụ nữ độc thân sắp quá lứa đành phải chọn biện pháp “xin con” và trở thành các bà mẹ đơn thân, vì không muốn lủi thủi một mình khi về già.
Lại thêm nhiều người Trung Quốc vào Việt Nam làm việc bất hợp pháp. Chuyện lạ là, những tin này cứ nghe hoài, mà như dường, hoặc nhà nước ngăn chận không xuể hoặc là lặng lẽ thông cảm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.