Hôm nay,  

Đạo Thơ, Chôm Thơ

03/07/201300:00:00(Xem: 6493)
Nói ngắn gọn, “đạo thơ” là “trộm thơ” – là lấy thơ người khác, chép lại, đề tên mình là tác giả.

Tuy nhiên, các nhà văn, nhà thơ lúc nào cũng vẫn nhân đạọ, nên không phản ứng gay gắt. Thêm nữa, hình như luật pháp Việt Nam không xem như là điều cần phải trừng phạt.

Hãy nhìn thấy như thế là bất công lớn, dưới mắt một em học trò tiểu học, trung học. Nếu em học trò tiểu học, chép bài văn từ bạn mình, đề tên mình, là bị thầy cô phạt liền, cho hạng bét. Nếu em học trò trung học đó thi tốt nghiệp phổ thông, bị bắt quả tang chép bài văn từ bạn hay từ phao... là bị thi rớt liền, ở liạ một năm.

Rõ ràng cũng bất công lớn với một anh “trộm chó” – vì thấy rõ, nhiều anh “đạọ khuyển” đã bị đồng bào đánh chết, đốt rụi xe máy... Nhưng chưa có anh “đạọ thơ” nào bị đánh cho bầm tay về cái tội copy thơ người khác và gõ tên mình vào. Hay phải chăng, nên đặt câu hỏi nghiêm túc: có phaỉ vì chó có giá hơn thơ? Thế tại sao trộm chó là bị dân đánh chết và đốt rụi xe máy, còn “chôm thơ” lại hạ cánh an toàn?

Do vậy, “trộm thơ” cũng bất công với một anh “trộm tình” – vì trộm tình ở mức độ nặng là bị truy tội hiếp dâm, ở mức độ nhẹ là mang tiếng “quất ngựa truy phong” hay bị chụp mũ “bạc tình lang” và vân vân. Nếu “trộm tình” từ cô nàng vị thành niên, là vô tù nưã chớ... Nhưng “chôm thơ” lại được những người bênh vực la vì “cảm xúc đồng điệu” hay là “chỉ bị ảnh hưởng” thôi.

Trời ạ, không ngờ thơ rẻ tới mức bị chôm là thoát nạn hay sao?

Báo Tiền Phong có bài của Lê Xuân, tưạ đề “Đạo thơ trong cuộc thi thơ,” kể chuyện:

“Cuộc thi thơ ĐBSCL lần V năm 2012 do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Sóc Trăng tổ chức, bạn đọc phát hiện có bài lọt tốp 11 bài vào chung khảo là đạo thơ. Tác giả này còn đạo thơ vài lần khác nữa.

Bạn đọc Huỳnh Nguyễn ở An Giang phát hiện bài thơ Về đồng mùa nước nổi, lọt tốp 11 bài vào chung khảo giống tới 80% bài Trở lại đồng tứ giác của nhà thơ Trịnh Bửu Hoài in trong tập Ngan ngát hương xưa.

Tác giả Cao Phú Cường giải thích rằng giữa ông và nhà thơ Trịnh Bửu Hoài có “cảm xúc đồng điệu” nên hai bài thơ có phần giống nhau. Tác giả viết thư tay dài 4 trang gửi Ban tổ chức và một số nơi để “kêu oan”.

Ngay sau đó, bạn đọc Lê Văn phát hiện tác giả này còn đạo bài thơ Ngắn dần viên phấn của Vương Thảo (in vào những năm 90 của thế kỷ XX) để in trên blog văn An Giang.

Trước sự việc dồn dập, ông Cao Phú Cường gọi điện xin lỗi nhà thơ Trịnh Bửu Hoài vì “đọc lâu ngày nên quên” và mượn một số câu chữ, hình ảnh…

Năm 2008 khi tôi và nhà thơ Bùi Văn Bồng dự trại sáng tác ở Đà Lạt, nhà thơ- bác sĩ - đại tá Trần Thanh Chường (Bệnh viện 121) từ Cần Thơ gọi điện cho biết: “Trên lucbat.com có bài thơ Áo bà ba của Cao Phú Cường sao rất giống bài Áo bà ba của Bùi Văn Bồng”...”

Câu chuyện còn được bài báo kể dài dòng thêm, với nhiều chi tiết hơn. Nhưng tới đây, câu hỏi là, giống 80% có nên gọi là “chôm thơ” hay không? Hay chỉ là “cảm xúc đồng điệu”?

Và khi mượn một số câu, một số chữ... thì có nên gọi là “chôm thơ” hay không?

Hãy để các chàng Sở Khanh giảỉ thích cho các nàng hiểu rằng, chàng chỉ trộm tình của nàng có vài tuần lễ, vài tháng... rồi là quất ngựa truy phong... cũng chưa trộm tình tới 80% đời nàng nữa. Sao lại bị nàng căm thù, hận tình đen bạc? Trộm tình 80% là bị nàng thù suốt đời, còn chôm có 80% bài thơ lại thoát nạn... mới lạ.

Tương tự, em học trò “đạọ văn” bạn mình chỉ 50% cũng bị đánh rớt, sẽ không bao giờ hiểu nổi vì sao lại có chuyện một thầy giáo chôm tới 80% bài thơ của người khác.

Mới lạ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dân mình có những tật xấu rất là kỳ dị… Thí dụ, vào siêu thị ăn thoải mái. Báo Kiến Thức kể: Mặc dù đã có biển báo "Vui lòng không ăn thử và xé lẻ chùm vải'', thế nhưng nhiều khách hàng vẫn thể hiện sự "kém sang" của mình bằng cách ăn chùa trong siêu thị.
Xăng giả, xăng giả… thế là xe phựt cháy. Bản tin VTC nêu câu hỏi: Đại gia Trịnh Sướng cùng đồng bọn bỏ 3.000 tỷ đồng mua hóa chất pha chế xăng giả thế nào?
Cấm ngư dân đánh cá ở Biển Đông? Cấm thì cứ cấm, ngư dân Việt Nam vẫn ra khơi…. Dân Trí kể chuyện tỉnh Quảng Nam: Ngư dân vẫn đánh bắt cá sau lệnh cấm của Trung Quốc. Ngày 5/6, trao đổi với PV Dân trí, ông Ngô Tấn – Phó Giám đốc Sở NN&PTNT Quảng Nam – cho hay, ông vừa kí văn bản gởi đến UBND các huyện, thành phố, thị xã Duy Xuyên, Thăng Bình, Núi Thành, Tam Kỳ, Hội An, Điện Bàn; các Đồn Biên phòng Cửa khẩu cảng Kỳ Hà, Cửa Đại sau thông báo tạm dừng đánh bắt cá trên biển từ phía Trung Quốc.
Dường như Hải quan Trung Quốc tăng mức độ làm khó hàng Việt Nam xuất cảng qua các cửa khẩu… Báo Pháp Luật kể: Ngày 3-6, đã có ba xe chở vải khi đến cửa khẩu Tân Thanh phải dỡ hàng xuống để cắt lại cuống…
Làng nghề cũng là một điểm hấp dẫn du khách… Thực tế, nếu không kinh doanh du lịch, nhiều làng nghề sẽ bị xóa sổ tại Việt Nam.
Du học sinh Việt Nam sang Nhật quậy quá xá… Thế là bị cấm cửa nhiều cơ sở. Báo Pháp Luật kể: Đại sự quán Nhật Bản tại Việt Nam vừa phát đi thông báo, từ ngày 1-6 đến ngày 1-12-2019, cơ quan này không chấp nhận 11 cơ sở tư vấn du học của Việt Nam đại diện nộp hồ sơ xin cấp visa.
Nơi nào cũng ô nhiễm… Từ không khí cho tới sông rạng, từ góc phố ồn ào khói xe cho tới các khu nhà nồng nặc khói thuốc… Thế là bệnh ung thư. Thời Báo Tài Chính kể: Liên hợp quốc kêu gọi đánh thuế ô nhiễm.
Khi cá Ông từ trần… lòng người cũng hoang mang. Bản tin Kênh 14 kể chuyện Phan Thiết: Ngày 29/5, các ngư dân phường Mũi Né, thành phố Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận phát hiện xác một cá Ông lụy ngoài khơi, sau đó tiến hành kéo vào bờ tổ chức an táng theo phong tục địa phương.
Dùng hình ảnh từ camera để sẽ phạt nguội người phạm luật giao thông… Đó là một chiến thuật mới để giảm các vi phạm, và cũng để giảm tai nạn giao thông.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.