Hôm nay,  

Học Chữ Tàu, Chữ Tây

7/4/201300:00:00(View: 5887)
Buồn kể gì, khi sống trong một thời mà sinh kế hỗn mang. Không chỉ muốn nói là chuyên kinh tế biến đổi, khi nông dân rủ nhau ra phố vì đất cứ bị quan chức giải tỏa cho dự án hoài, mà cả bầu không khí văn hóa - xã hội đang đổi sang những màu bí hiểm, hệt như có những âm mưu dàn dựng nào.

Thời đầu thế kỷ 20, ông bà mình còn đơn giản, tuy là đất nước bị lính Tây vào cai trị, phải lưạ chọn việc học chữ Tây hay chữ Tàu, và rồi một số cụ lựa chọn giải pháp là về làm ruộng -- ít nhất, lương tâm cũng an ổn.

Lúc đó, ca dao có câu:

Cậu kia cắp sách đi đâu
Cậu học chữ Tầu hay học chữ Tây?
Học chữ Tây không tiền không việc,
Học chữ Tầu ai biết ai nghe
Chi bằng về chốn thôn quê
Cấy cày còn được no nê có ngày...

Nói “không tiền, không việc” là vì Tây chọn nhân viên cũng là người biết vâng lời, và các quan chức chọn người cũng phải có tiền hối lộ cho những cửa quan trọng.

Còn học chữ Tàu thì lỗi thời rồi, ai biết và ai nghe nữa.

Nhưng thời đó, về quê làm ruộng còn sống được. Bây giờ thì tiêu rồi, về quê là con cháu hết đường học, mà không cách chi no đủ, và rồi tới lúc sẽ bị lấy đất cho dự án XHCN.

Mới biết, quan thời này còn hung dữ hơn quan thời Tây, thời vua nhà Nguyễn nữa.

Nhưng có một bí hiểm thời này: có vẻ như học chữ Tàu may ra sống được, mà lại sống giàu.

Báo Sống Mới có bản tin, tổng hợp từ báo Tiền phong/Dân trí, tựa đề “Phố Tàu xuất hiện ngày càng nhiều...”

Bản tin viết:

“Đằng sau khu công nghiệp Bình Dương nổi lên như một khu phố của người Tàu khi dân ở đây chủ yếu là người Trung Quốc, ngôn ngữ sử dụng, hàng hóa bày bán cũng là của nước này. Người Bình Dương quen gọi đây là khu phố Tàu...

Người Trung Quốc sinh sống tại Bình Dương chủ yếu làm công nhân tại những nhà máy do chủ người Trung Quốc đầu tư. Ngoài ra, họ còn mở nhà hàng, khách sạn, quán ăn, thậm chí là trường học…

Hàng hóa được bán tại đây đều được nhập từ Trung Quốc, Đài Loan. Cả chủ cửa hàng và nhân viên của các quán ăn đều sử dụng tiếng Hoa. Ngay cả bảng giá, thực đơn cũng niêm yết bằng 2 đơn vị là Nhân dân tệ và Việt Nam đồng.


Tại Bình Dương hiện nay, ngôn ngữ được ưa chuộng nhất vẫn là tiếng Hoa, vì vậy rất nhiều trung tâm dạy tiếng Hoa do người Trung Quốc ở ra đời nhằm dạy người Việt Nam sử dụng phổ thông.

Tại Hà Tĩnh, trải dài đến 30km dọc quốc lộ 1A, đoạn qua huyện Kỳ Anh, cũng mọc lên hàng trăm cửa hàng, quán ăn của người Trung Quốc…Họ còn “nhờ” người Việt Nam mua đất kinh doanh, mở cửa hàng, quán xá, đặt biển hiệu toàn chữ Trung Quốc. Chỉ riêng khu kinh tế Vũng Áng của huyện Kỳ Anh có trên 1.400 lao động, thì lao động Trung Quốc có đến 600 – 700 người...

...Sự xuất hiện của người Trung Quốc, hàng hóa Trung Quốc tràn ngập tại Việt Nam khiến người dân lo ngại về nguy cơ Tàu hóa. Bởi chính người Việt cũng đang biến đất nước mình thành những khu phố mang đậm bản sắc của Trung Quốc. Việc lấy chồng người Trung Quốc làm tại các khu công nghiệp của các cô gái Việt, rồi chuyển sang ở rể luôn nhà vợ cũng đang dần biến những ngôi nhà thuần Việt dần thành Tàu hóa. Thậm chí, nhiều công nhân Trung Quốc còn rủ thêm cả bạn bè sang làm việc và kiếm vợ tại Việt Nam… Gần đây nhất là việc chính quyền nhiều địa phương tổ chức trang trí treo lồng đèn Trung Quốc trong dịp Tết Nguyên đán, điển hình là tại phố Lê Hồng Phong (Thị trấn Ngãi Giao, huyện Châu Đức, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu) là con đường rộng lớn và đẹp nhất của huyện, tạo cảm giác như đang ở chính đất nước Trung Quốc vậy.”

Các cụ muốn làm ca dao thời này sẽ viết thế nào nhỉ? Hình như không ai dùng chữ “tiếng Tàu” nữa, mà viết lịch sự là “tiếng Hoa.”

Ca dao mà viết lục bát có khi lại chẳng còn thích hợp, hay là phải diễn bằng thơ ngũ ngôn, thất ngôn cho nó Tàu hóa?

Thử xem:

Học tiếng Hoa vừa nói, vừa la
Tiền phương Bắc tới như mưa sa
Học tiếng Việt vừa buồn, vừa tiếc
Tóc đuôi sam buộc khắp nhà nhà...

Xin nói nhỏ, mới học làm thơ 7 chữ, nên không đúng Đường Luật. Câu hỏi chính yếu là: Bao giờ thì đồng hóa xong nhỉ?

Reader's Comment
7/5/201304:57:00
Guest
Doc xong bai nay buon qua! Hiem hoa Ngan nam An Nam Do Ho Phu sap Xay ra roi ma dai da so Dan Nam van binh chan nhu vai! Chi co mot thieu so nguoi yeu nuc noi Len tieng noi chinh nghia thi bi Dan ap da man! Dau long lam thay!
7/4/201321:35:55
Guest
đả đảo man di mọi rợ việt nam cộng sản,bưng bô thiên triều.
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Thời buổi bây giờ chuyện gì cũng khó tin. Kể cả nơi sang trọng hào nhoáng như sân khấu truyền hình.
Đó là một tín ngưỡng lạ, đối với dân Sài Gòn như mình. Cũng có thể vì mình dốt, không đọc nhiều về những lễ hội Hà Nội. Trước tiên, thờ thần núi là dễ hiểu. Nhưng đây lại có ý nghĩa khác, nguyên khởi từ đối với quan chức đời Lý và đời Trần.
Đó là một cây bút gây kinh hoàng cho giới kinh doanh, và đã làm cho một số ngân hàng và người kinh doanh tín dụng đen bị bốc hơi bạc tỷ.
Mình mới lên xem blog của bác Tô Hải, người nhạc sĩ lúc đầu là theo Việt Nam và rồi gần trọn đời đi theo Đảng CSVN.
Không có gì vui hơn trong xã hội này là ngồi ước mơ.
Sài Gòn lúc nào cũng tuyệt vời. Ca khúc Sài Gòn Đẹp Lắm lúc nào cũng vang vang trong tâm hồn mình, những khi mình vui, kể cả những khi mình buồn
Chết để con được học. Tựa đề bi thảm này từ báo Pháp Luật TP, kể chuyện một bà mẹ ở Cà Mau đã thắt cổ quyên sinh, chỉ với mục đích cho con mình được học tiếp. Bản tin cũng đăng ở nhiều báo khác nhau.
Nuôi được người khác, đó là người có từ tâm và biết tạo dựng phước đức. Nuôi được người bệnh, là phước đức nhiều lần hơn, vì gánh nặng này đòi hỏi không chỉ từ tâm, mà cả lòng kiên nhẫn. Nhưng một gia đình nghèo mà nuôi cả trăm người bệnh điên hẳn là bậc cực kỳ phước đức. Nếu không có sức trời, không làm nổi vậy.
Nhiều nhà giáo dục VN đang bàn luận sôi nổi về cải tổ chương trình giáo dục, trong đó có đề nghị học tới lớp 9 là đủ, sau đó cần chuyển sang chuyên ngành để khỏi phí thời gian học trung học phổ thông ở lớp 10, lớp 11, lớp 12...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.