Hôm nay,  

UNESCO Và Kinh Pháp Cú

09/02/201500:00:00(Xem: 3503)

Những dòng đầu tiên của Hiến Chương UNESCO được viết trong thế kỷ 20 cũng là những dòng đầu tiên của Kinh Pháp Cú được Đức Phật tuyên thuyết hơn 2.500 năm về trước.

Nhà biên khảo Hoang Phong trong bài viết tựa đề “Kinh Pháp Cú và Hiến Chương UNESCO” trên Thư Viện Hoa Sen đã viết như sau, trích:

“Trong một bài viết ngắn của Michel-Henri Dufour, một học giả người Pháp và cũng là một người tu tập theo Phật Giáo Theravada, ông đã nêu lên một sự tương đồng khá lý thú giữa ý nghĩa của câu mở đầu trong Hiến Chương của Tổ chức UNESCO (The United Nations Educational, Scientific and Cultural Organization/Tổ Chức Giáo Dục, Khoa Học và Văn Hóa của Liên Hiệp Quốc) với câu thứ nhất trong kinh Pháp Cú (Dhammapada) ghi lại những lời giảng huấn của Đức Phật:

Tâm thức khởi xướng đưa đến tất cả mọi hiện tượng,
Tất cả mọi hiện tượng đều bị chi phối bởi tâm thức, tạo dựng bởi tâm thức.
Nếu một người nói năng và hành động không tinh khiết,
Thì khổ đau tất sẽ theo mình tương tự như cái bánh xe,
Lăn theo vết chân của con bò kéo xe.

Kinh PHÁP CÚ (DHAMMAPADA)

...

Chiến tranh phát sinh bên trong tâm thức con người.

Vì thế khả năng bảo vệ hòa bình,

cũng phải được vun xới từ bên trong tâm thức con người.

 UNESCO

...

Câu mở đầu trong hiến chương của Tổ chức UNESCO trên đây phản ảnh rõ rệt lời dạy thật thâm thúy của Đức Phật qua câu thứ nhất trong kinh Pháp Cú. Cuộc Thế Chiến thứ II vừa chấm dứt ngày 11 tháng 5 năm 1945, thì ngay sau đó vào ngày 26 tháng 6, Liên Hiệp Quốc đã được thành lập, và đồng thời chưa đầy bốn tháng sau đó Tổ chức UNESCO cũng đã được hình thành vào ngày 16 tháng 11. Sự kiện này cho thấy sau khi nhìn lại những gì thật kinh hoàng vừa xảy ra, con người thời bấy giờ có thể đã bừng tỉnh và nhận thấy sự hung bạo, tham lam và sai lầm đưa đến chiến tranh đã bùng lên từ bên trong tâm thức của một số người trong một số quốc gia, và đồng thời họ cũng ý thức được rằng việc kiến tạo hòa bình cũng phải được vun xới từ bên trong tâm thức con người. Thế nhưng sự bừng tỉnh đó cũng đã được Đức Phật nói lên từ hơn hai ngàn năm trăm năm trước trong câu mở đầu của kinh Pháp Cú.”(ngưng trích - nguồn: http://thuvienhoasen.org /)

Hiển nhiên là tuyệt vời.

Nếu thế giới sống theo tinh thần như thế, hòa bình sẽ không có gì là khó vậy.

Hòa bình và ấm no là ước mơ muôn đời của nhân loại, sao mà mãi vẫn khó thay.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tình yêu tất nhiên là không tuổi rồi. Ai cũng biết như thế, vì đó là lời mọi người đều nói với nhau trên tất cả báo chí của mọi nền văn hóa.
Đôi khi có những chuyện bất ngờ xảy ra, các luật gia chính thống lại tranh cãi rằng có phải Việt Nam đã có luật để xử chưa, hay có phải rằng luật Việt Nam có thể né tránh được, hay có phải rằng VN có luật nhưng không hề áp dụng, hoặc là làm trái luật, hoặc là xử theo văn bản trái luật...
Đất nước ngày càng kinh dị. Không có vẻ gì như đời thường. Y hệt như trong phim ảnh căng thẳng, nơi xã hội đen khống chế cả quan quyền và trong đời dân thường.
Hễ đến cửa quan là mất tiền... Đó là lời bình phẩm của một viên quan, tuy chỉ là quan nhỏ thôi, nhưng hẳn là hiểu và chịu đựng cả một hệ thống như thế. Mà là chuyện ngay tại thủ đô cũng thế, tức là gần mặt trời, chứ không phải chuyện xa xôi gì.
Chúng ta đều từng tự hào là con rồng cháu tiên, và tin rằng được làm người Việt hẳn là cái gì ghê gớm lắm.
Có những hình ảnh chỉ mới nhìn đã không thể quên được. Đời người hẳn đã từng nhiều lần gặp các hình ảnh khó quên mang theo những tiếng cười vui, hay dòng nước mắt ngậm ngùi.
Có những hoàn cảnh thương tâm ở quê nhà, và rồi chúng ta chợt thấy lòng từ bi, muốn làm từ thiện. Nhưng không dễ đâu, cũng gian nan nhiều rào cản lắm.
Có những chuyện không bao giờ hiểu nổi trên đời này. Kể cả chuyện trong chùa.
Chuyện bi hài là trẻ em bây giờ hiểu biết về tình dục quá sớm. Và cái gọi là hiểu biết sớm này chỉ có nghĩa là hiểu biết không chính quy, không qua trường lớp, mà chỉ là kiểu “vừa học, vừa hành.” Nghĩa là, ăn cơm trước kẻng, nói theo ngôn ngữ thời đại.
Mọi chuyện của nhà nước y hệt như bàn cờ đầy tăm tối. Chúng ta là con dân, ngó hoài mà không thấy lối ra, nghe hoài mà không quán triệt nổi chính sách, chờ hoài mà vẫn đói nghèo thê thảm, lỡ có tin nhau lâu dài rồi cũng sững sờ khi thấy đất rừng và biển đảo bị Bắc Phương chiếm từng mảng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.