Hôm nay,  

Làng Của Phụ Nữ Đơn Côi

9/11/200400:00:00(View: 5962)
Bạn,
Trên địa bàn tỉnh Thừa Thiên, có xã Hương Văn và xã Hương Vân, huyện Hương Trà cách thành phố Huế chỉ hơn chục cây số, là nơi nổi tiếng có những ngôi làng với nhiều phận quá lứa lỡ thì. Ở đó có những ngôi nhà thấp tè, tuềnh toàng, che chắn tạm bợ bằng những tấm cót, sùm sụp trên những mảnh vườn nhỏ, trong đó có những số phận phụ nữ hẩm hiu không bút nào tả xiết. Họ là những số phận mồ côi giữa cuộc đời, một mình cật lực lèo lái gia đình trong thế đơn côi. Các phụ nữ này phải gồng người lên để sống trong khát vọng sau này con cháu đề huề hạnh phúc. Báo Người Lao Động viết về tình cảnh của những phụ nữ này như sau.
"Mong ước là thế nhưng không biết có được không"" chị Nguyễn Thị Phương bùi ngùi nói vậy khi tôi hỏi chuyện giấc mơ sau này. Cuộc đời chị ray rứt mười lăm năm nay khi chồng lấy vợ khác, chị lận đận sống với năm đứa con gái trong thế túng quẫn. Chị nghẹn ngào: "Đã thế rồi mà hai đứa con gái lớn cũng vương vào thế không chồng, con thứ hai sinh thằng cháu khi mới mười sáu tuổi cũng không chồng...". Tưởng như chị đã khổ, không ngờ với Trần Thị Tấn lại đa đoan hơn. Tấn sinh năm 1976, có nhan sắc nhưng vì bệnh tâm thần nên bị cưỡng hiếp rồi sinh con gái. Gặp tôi Tấn chỉ cười vô hồn. Con của Tấn đã học lớp hai, rất giỏi nhưng theo mẹ Tấn là bà Cam: "Chắc học xong cấp 1 là thôi, thân tui già sắp gần đất xa trời rồi, không làm gì được. Cháu có chữ hơn tui, hơn mẹ nó là sang rồi, nhà nghèo từng ấy chữ cũng xong chú hè""...

Chuyện trò với các chị mới thấy hành trình "xin" con nương tựa lúc già không hề đơn giản. Với chị Hồ Thị Tải 57 tuổi, xin hai đứa thì một đứa chị chua xót nói là "ăn trộm". Phóng viên thắc mắc thì chị giãi bày trong nước mắt: "Đứa trước bố có nhìn mặt, đứa sau do ăn chùng ăn thính với chồng người ta mà có...". Nghe chị nói phóng viên cứ thấy băn khoăn vì bé út của chị 6 tuổi rồi không làm được giấy khai sinh, suốt ngày luẩn quẩn với mẹ không được đến trường.Tại vùng này có một số phận hết sức cay nghiệt mà phóng viên không thể quên. Đó là chị Hồ Thị Huê ở xã Hương Vân, có bốn con mang ba họ. Lũ trẻ con cởi truồng chạy băng băng dẫn đường cho tôi tìm đến nhà Huê, một túp lều được gọi là nhà nằm bẹp bên đường sắt, đủ đặt chiếc giường ọp ẹp. 37 tuổi, Huê thuộc diện đặc biệt nghèo. Hàng xóm ghét Huê, anh em ai cũng từ mặt, người mẹ già cũng vậy, không nhìn mặt con. Khi phóng viên đến, Huê mới sinh cháu thứ tư tròn một tháng nhưng đã quăng quật ôm đi khắp làng vì nhà nóng hầm hập. Chị sinh con mà chưa cho chúng bữa cơm nào trọn vẹn. Nhà chẳng khi nào đủ gạo. Đứa lớn Hồ Thị Tuất phải đi ở đợ dưới Huế kiếm tiền, riêng cháu Hoàng Minh Pháp, Hoàng Hữu vì không có tiền, không có giấy khai sinh nên suốt ngày vạ vật khắp làng mặc dù đã đủ tuổi đi học. Huê nói: "Đến cái ăn cũng nhờ chòm xóm con cái mới lớn lên được, chữ nghĩa chi cho xa xôi".
Bạn,
Báo NLĐ viết tiếp: cái cảnh không chồng thật nghèo, nghèo đến mức như chị Hoàng Thị Xa thì chắc là tận cùng của nghèo. Mới 45 tuổi đã chống gậy, gầy tọp vì bướu cổ. Sinh năm con nhưng phải mang bốn họ. Phóng viên buồn trĩu cả lòng khi bước chân vào sân nhà chị, nghe giọng một bé gái nằng nặng: "Hết gạo rồi, trưa ni nhịn thôi".

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Miền Trung có nhiều chuyện lạ, hấp dẫn. Trong đó, nhiều người xếp chuyện làng bắt hổ Thủy Ba của tỉnh Quảng Trị là đặc biệt nhất. Hổ Thủy Ba thường ăn thịt người nên làng Thủy Ba sinh ra cái nghề hiếm thấy trong thiên hạ: nghề bắt hổ. Báo SGGP kể như sau.
Theo báo quốc nội, công nghiệp dệt VN phát triển một cách chật vật, và gắn với nó là số phận biết bao công nhân, trong đó có người làm việc đến quên cả tuổi thanh xuân, nhưng cuộc sống vẫn nhiều lận đận. Làm việc nặng nhọc, nhưng lương thấp, bị sa thải khi nhà máy giảm công suất, đó là thực trạng của những người thợ dệt tại VN.
Theo báo Tuổi Trẻ, trong khi Bộ Giáo dục-Đào tạo CSVN thông báo rằng học phí sẽ chưa tăng trong năm nay, thì một số trường đại học, cao đẳng ngoài công lập, thậm chí cả công lập, đã rục rịch tăng học phí. Niên khóa trước, sau khi có thông tin liên bộ dự kiến sẽ đề nghị tăng học phí, một số trường đã nhanh chóng đưa học phí vọt lên.
Theo báo Lao Động, tại thị trấn La Gi, huyện Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận và các khu vực gần thị trấn, nạn cướp giật, đâm chém xảy ra hàng ngày. Nhiều nạn nhân lặng lẽ chịu đựng, không dám trình báo công an, hoặc có khi trình báo cũng không giải quyết được gì. Người dân sống trong nỗi lo sợ. Báo Lao Động ghi lại một vụï thanh tóan kiểu xã hội đen tại thị trấn này như sau.
Hàng năm, cứ vào mùa tựu trường, rất nhiều sinh viên từ các tỉnh về Sài Gòn học đã phải lao đao tìm nhà trọ. Chuyện nhà trọ đã trở thành nỗi ám ảnh của sinh viên vào đầu năm học. Chưa tìm được chỗ trọ là chưa thể "an cư" lo học hành. Tìm ra được nhà trọ có giá cho thuê phù hợp với tình trạng kinh tế của gia đình là bài toán khó giải của nhiều sinh viên.
Như VB đã loan tin, từ hơn một tháng qua, tại tỉnh Quảng Nam, những người dân ở làng An Trung, xã Duy Trung, huyện Duy Xhuyên mất ăn mất ngủ vì những ngọn lửa tự bùng phát đốt cháy nhà cửa, vật dụng nông nghiệp, cây cối trong vườn. Riêng trong những ngày thượng tuần tháng 9, hiểm họa này lại liên tục xảy ra. Dân trong làng sống trong tâm trạng phập phồng lo sợ và hoang mang.
Theo ghi nhận của báo Thanh Niên, thời gian gần đây, tệ nạn cờ bạc, nhậu nhẹt đã lan rộng trong giới sinh viên tại VN. Có những sinh viên đanghọc giỏi và chân chất, vậy mà chỉ sau một vài tam cá nguyệt học kỳ, họ đã trở thành 'lão làng' với những buổi nhậu nhẹt hay hàng giờ ngồi sát phạt nhau. Cuối năm học, các sinh viên này trở nên dật dờ
Theo báo quốc nội, tại miền Tây, "nghêu tặc" đã thực sự trở thành một đại nạn của chính quyền hai tỉnh Tiền Giang và Bến Tre. Bởi bây giờ mỗi lần ra biển đánh cắp nghêu tặc kéo thành đoàn, có phân công tổ chức hẳn hoi."Nghêu tặc" cũng không hẳn những kẻ đầu trộm, đuôi cướp mà trong đó còn có một bộ phận dân nghèo không đất, không nghề nghiệp, không biết làm gì để sống.
Theo báo Thanh Niên, tại miền Tây có chùa Mahatúp, còn gọi là chùa Mã tộc hay chùa Dơi, nằm tại phường 3, thị xã Sóc Trăng là một điểm du lịch khá nổi tiếng. Chùa có một khuôn viên rộng như bất kỳ một ngôi chùa Miên nào ở đây. Những tàn cây xanh yên bình và tĩnh mịch. Ban ngày, từng đàn dơi quạ mà mỗi con nặng cả ký treo mình lủng lẳng trên cành cao ngủ say
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.