Hôm nay,  

Đi ‘bụi’ Để Mưu Sinh

9/12/200500:00:00(View: 6332)
Bạn,
Theo báo quốc nội, tại Hà Nội, chưa có một thống kê cho biết thành phố này hiện có bao nhiêu đứa trẻ "hành nghề" đi bụi, nhưng chắc chắn con số đó không ít. Có nhiều lý do để những đứa trẻ chọn con đường này, vì mưu sinh, để "trưởng thành", đi cho bằng chúng bằng bạn hay đơn giản chỉ để thoả mãn một thú chơi quái đản nào đấy. Báo Kinh Tế Đô Thị ghi nhận về tình cảnh của những trẻ đi bụi để mưu sinh qua đoạn ký sự như sau
12 giờ đêm, những quán ăn trên phố Mai Hắc Đế vẫn tấp nập kẻ ra người vào. Từng tốp thanh niên choai choai kéo vào, mấy bàn nhậu được bê ra đủ các món "sơn hào hải vị", tiếng cười nói hả hê, tiếng chạm cốc chan chát. Sau những cuộc chơi, bàn nhậu quả là nơi "lí tưởng" để họ tìm đến. Mấy thằng bé "đi bụi" sà vào, trên tay chúng là những tập báo ban ngày bán còn thừa lại hay những bộ đồ nghề đánh giày. Lời mời chào của thằng bé vừa cất lên liền nhận được tiếng mắng xơi xơi của cô bé tóc vàng đang trong lúc hứng khởi cuộc nhậu: "Nhiễu sự, cút đi cho khuất mắt!". Nói rồi cô bé hất hàm tỏ vẻ khinh bỉ nhìn đám trẻ đang thất thểu "chào hàng" ở những bàn bên cạnh. Lân la mãi, tôi mới làm quen được thằng bé tên Nam, lớn tuổi nhất trong mấy đứa. Nam cho biết, đêm nào cũng thế, chúng phải làm việc đến 1, 2 giờ sáng mới nghỉ. Nói rồi Nam thủng thẳng kể, quê em ở Thanh Hoá, bố mẹ vào tù vì tội buôn bán ma tuý, ở với bà ngoại được vài tháng thì bà mất, Nam bỏ nhà đi bụi 5 năm nay. Tuổi 15 là cái tuổi ăn tuổi học, vậy mà đời có bố mẹ cũng như không, không cửa nhà, không chốn nương thân, Nam sống vin vào những tệp báo, mỗi ngày em đi bộ vài ba chục cây số bán báo. Đêm đêm vẫn miệt mài không nghỉ, lúc tàn canh, Nam cùng mấy đứa ngủ trên ghế đá công viên, vỉa hè, điểm đỗ xe buýt hay gốc cây... Nam cho biết, em còn có đứa bạn thân cùng quê tên Thành, làm nghề đánh giày, cũng bỏ nhà đi bụi mấy năm nay. Hoàn cảnh của Thành lại khác Nam, em vẫn còn một người mẹ, kinh tế không đến nỗi nào, chỉ có điều sinh con ra mà coi như không có. Theo lời kể của Nam thì mẹ Thành suốt ngày đi theo trai, em chán đời nên rong ruổi cuộc đời đi bụi.

Trong đám đi bụi khu vực này, có lẽ G. nổi tiếng hơn cả bởi gia đình em có "truyền thống" ba đời... đi bụi. G. quê Hà Tây, ra đây cùng người bà bị mù. Ngày ngày hai bà cháu dắt nhau đi khắp thành phố ăn xin. Trước, bố mẹ em cũng gặp nhau trong những ngày đi bụi, nên duyên vợ chồng "hờ", sinh G. ra, bố em bỏ đi biệt tích, mẹ G. đưa con về gửi bà ngoại rồi tiếp tục con đường đi bụi. Mấy năm rồi G. không gặp mẹ, nghe đâu mẹ em đang "hành nghề" đi bụi tận Sài Gòn.
Bạn,
Cũng theo báo quốc nội, trong số trẻ đi bụi mưu sinh, đứa thì hoàn cảnh khó khăn, đứa thì gia đình bỏ rơi, đứa không gia đình, đứa mồ côi... các em phải tự vượt lên mà sống, dù tuổi đời và "tuổi nghề" ngắn ngủi nhưng các em lại có nghị lực phi thường, sống bằng chính mồ hôi nước mắt của mình.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Theo báo quốc nội, tại các khu phố bán đông y ở quận 5, thành phố Sài Gòn, nhiều loại dược phẩm nhập lậu được bày bán công khai. Đặc điểm của các loại thuốc lưu hành không phép này là tên thuốc và toa hướng dẫn sử dụng thuốc toàn là chữ Hoa. Cách mua bán cũng rất đơn giản: Khách hàng nhiều người tự đến nhà thuốc kể bệnh
Theo báo Người Lao Động, tại TPSG, thị trường dược phẩm đang lưu hành quá nhiều hàng nhái,nhiều nhất là thuốc nội giả thuốc ngoại bằng cách nhái mẫu mã và tên thuốc. Thế nhưng, điều ngạc nhiên là đa số các trường hợp vi phạm đều có "số đăng ký" do Bộ Y tế cấp được in trên bao bì hẳn hoi và có tên trong danh mục thuốc
Chuyện kể trong lá thư này xảy ra tại làng An Bình, xã Cam Thanh, huyện Cam Lộ, tỉnh Quảng Trị. Đã hàng chục năm nay, mọi sinh hoạt của làng đều dựa vào nguồn nước phèn ấy. Địa phương nhiều lần lên tiếng, nhiều đoàn về khảo sát rồi quên. An Bình trở thành vùng đất không bình an, sống trong thấp thỏm với căn bệnh
Theo báo quốc nội, tại VN, vào mỗi kỳ thi đại học, nếu như những sĩ tử con nhà có điều kiện, được cha mẹ lo lắng, quan tâm thì với những sĩ tử con nhà nghèo điều đó là quá xa lạ. Bởi lẽ, đời sống của những gia đình nghèo còn nhiều khó khăn, quanh năm "bán mặt cho đất bán lưng cho trời" mà cái ăn vẫn không đủ huống gì
Theo báo quốc nội, tại miền Trung, dưới chân núi Dâu thuộc xã Hành Tín Đông huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi có một ngôi làng cổ mang tên Thiên Xuân. Đây được xem là ngôi làng cổ nhất hiện nay vừa được các nhà khảo cổ học tìm thấy. Thượng tuần tháng 7 vừa qua, một nhóm khảo cổ của tỉnh Quảng Ngãi
Theo báo Tiền Phong, trên địa bàn thành phố Hải Phòng, có một thị trấn mà cư dân đang phải đối mặt với căn bệnh ung thư. Theo thống kê của ngành y tế, liên tục hơn 5 năm trở lại đây, thị trấn này đã có tới 67 người ra đi vì bị ung thư. Phần lớn số bệnh nhân chết vì ung thư mắc các bệnh ung thư dạ dày, gan, vòm họng, phổi
Theo báo quốc nội, trước yêu cầu phát triển nhanh trong thời gian tới, tận dụng cơ hội Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới, các doanh nghiệp ngành dệt may của VN rất lo ngại về tình trạng thiếu lao động nghiêm trọng trong ngành cả về số lượng lẫn trình độ của công nhân. Trong 6 tháng đầu năm 2006, tại nhiều
Theo các nhà nghiên cứu địa lý nhân văn, lâu nay, nói đến màu của Huế, người ta thường nhắc đến màu tím Huế. Ngồi nhìn ra sông Hương, chợt thấy Huế có thêm một màu khác, bao dung và gần gũi vô cùng: màu xanh Huế. Đầu tiên là màu của đỉnh núi, bóng rừng. Huế có những đỉnh núi đẹp, nên thơ như Thiên Thai, Kim Ngọc, Truồi ... song Huế cũng có ba "điểm xanh đặc biệt riêng" có ở Huế là Bạch Mã, Ngự Bình
Theo báo quốc nội, Tổ chức "Bảo vệ động vật hoang dã thế giới" đã báo động rằng hiện ở Việt Nam có gần 700 loài động thực vật đang bị đe dọa tuyệt chủng ở cấp quốc gia, trong đó có 300 loài bị đe dọa tuyệt chủng ở cấp toàn cầu. Đặc biệt, có 49 loài thuộc dạng vô cùng nguy cấp. Dự báo trong vài năm tới, VN phải chứng
Chuyện kể trong lá thư này xảy ra tại huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định, một huyện có số trẻ lang thang vào Nam kiếm sống cao nhất tỉnh. Vào thời gian này, có khoảng 200 trẻ em của huyện Hoài Ân đang kiếm sống tại thành phố Sài Gòn với những công việc như: bán vé số dạo, phụ việc ở các quán ăn, cơ sở sản xuất. Trong


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.