Hôm nay,  

Đi ‘bụi’ Để Mưu Sinh

12/09/200500:00:00(Xem: 6318)
Bạn,
Theo báo quốc nội, tại Hà Nội, chưa có một thống kê cho biết thành phố này hiện có bao nhiêu đứa trẻ "hành nghề" đi bụi, nhưng chắc chắn con số đó không ít. Có nhiều lý do để những đứa trẻ chọn con đường này, vì mưu sinh, để "trưởng thành", đi cho bằng chúng bằng bạn hay đơn giản chỉ để thoả mãn một thú chơi quái đản nào đấy. Báo Kinh Tế Đô Thị ghi nhận về tình cảnh của những trẻ đi bụi để mưu sinh qua đoạn ký sự như sau
12 giờ đêm, những quán ăn trên phố Mai Hắc Đế vẫn tấp nập kẻ ra người vào. Từng tốp thanh niên choai choai kéo vào, mấy bàn nhậu được bê ra đủ các món "sơn hào hải vị", tiếng cười nói hả hê, tiếng chạm cốc chan chát. Sau những cuộc chơi, bàn nhậu quả là nơi "lí tưởng" để họ tìm đến. Mấy thằng bé "đi bụi" sà vào, trên tay chúng là những tập báo ban ngày bán còn thừa lại hay những bộ đồ nghề đánh giày. Lời mời chào của thằng bé vừa cất lên liền nhận được tiếng mắng xơi xơi của cô bé tóc vàng đang trong lúc hứng khởi cuộc nhậu: "Nhiễu sự, cút đi cho khuất mắt!". Nói rồi cô bé hất hàm tỏ vẻ khinh bỉ nhìn đám trẻ đang thất thểu "chào hàng" ở những bàn bên cạnh. Lân la mãi, tôi mới làm quen được thằng bé tên Nam, lớn tuổi nhất trong mấy đứa. Nam cho biết, đêm nào cũng thế, chúng phải làm việc đến 1, 2 giờ sáng mới nghỉ. Nói rồi Nam thủng thẳng kể, quê em ở Thanh Hoá, bố mẹ vào tù vì tội buôn bán ma tuý, ở với bà ngoại được vài tháng thì bà mất, Nam bỏ nhà đi bụi 5 năm nay. Tuổi 15 là cái tuổi ăn tuổi học, vậy mà đời có bố mẹ cũng như không, không cửa nhà, không chốn nương thân, Nam sống vin vào những tệp báo, mỗi ngày em đi bộ vài ba chục cây số bán báo. Đêm đêm vẫn miệt mài không nghỉ, lúc tàn canh, Nam cùng mấy đứa ngủ trên ghế đá công viên, vỉa hè, điểm đỗ xe buýt hay gốc cây... Nam cho biết, em còn có đứa bạn thân cùng quê tên Thành, làm nghề đánh giày, cũng bỏ nhà đi bụi mấy năm nay. Hoàn cảnh của Thành lại khác Nam, em vẫn còn một người mẹ, kinh tế không đến nỗi nào, chỉ có điều sinh con ra mà coi như không có. Theo lời kể của Nam thì mẹ Thành suốt ngày đi theo trai, em chán đời nên rong ruổi cuộc đời đi bụi.

Trong đám đi bụi khu vực này, có lẽ G. nổi tiếng hơn cả bởi gia đình em có "truyền thống" ba đời... đi bụi. G. quê Hà Tây, ra đây cùng người bà bị mù. Ngày ngày hai bà cháu dắt nhau đi khắp thành phố ăn xin. Trước, bố mẹ em cũng gặp nhau trong những ngày đi bụi, nên duyên vợ chồng "hờ", sinh G. ra, bố em bỏ đi biệt tích, mẹ G. đưa con về gửi bà ngoại rồi tiếp tục con đường đi bụi. Mấy năm rồi G. không gặp mẹ, nghe đâu mẹ em đang "hành nghề" đi bụi tận Sài Gòn.
Bạn,
Cũng theo báo quốc nội, trong số trẻ đi bụi mưu sinh, đứa thì hoàn cảnh khó khăn, đứa thì gia đình bỏ rơi, đứa không gia đình, đứa mồ côi... các em phải tự vượt lên mà sống, dù tuổi đời và "tuổi nghề" ngắn ngủi nhưng các em lại có nghị lực phi thường, sống bằng chính mồ hôi nước mắt của mình.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Lao Động, trên địa bàn tỉnh Bình Phước (Bình Long-PhướcLong cũ), hàng ngàn gia đình nông dân có vườn trồng cà phê đang lao đao lỗ đậm. Toàn tỉnh này có 401,000 hecta đất nông nghiệp, trong đó có hơn 39,000 hecta đất trồng càphê chiếm khoảng 10% diện tích đất nông nghiệp trên toàn tỉnh. Mùa cà phê năm nay mất giá
Theo báo Tuổi Trẻ, tại tỉnh Hậu Giang có một chuyện rất lạ: học sinh vừa học vừa phải lấy tay bịt mũi hoặc đeo khẩu trang, còn tay kia thì gãi lia lịa vì ruồi nhặng tấn công tới tấp. Nhiều học sinh bị ngất xỉu khi đang ngồi học hoặc choáng váng phải lên phòng y tế sơ cấp cứu. Nguyên nhân là do những đống bã bùn rộng trên 2 mẫu của 1 nhà máy đường thải ra. Báo TT ghi nhận về thực trạng này như sau.
Theo báo Tuổi Trẻ, ngày 19/12 vưà qua, ga Sài Gòn đã tổ chức bán vé cho hành khách đi từ Huế ra Hà Nội trong hai ngày 19 và 20 tháng chạp âm lịch. Theo quy định của nhà ga, khách phải xuất trình căn cước.Nhưng khác với hai ngày khởi động bán vé tàu tết trước đó, trong ngày Chủ nhật 19/12, dòng người đến xếp hàng chờ lấy vé tăng vọt, nhiều người đến từ trước 0 giờ để chờ mua vé.
Theo báo quốc nội, chưa có nơi nào lắm chợ như TPSG. Thành phố có bao nhiêu con đường thì số chợ sẽ còn hơn như thế. Không chỉ "phong phú, đa dạng" của các loại hình chợ, mà còn kéo theo đó là sự lôi thôi, luộm thuộm của phố xa. Báo Người Lao Động ghi nhận về hiện trạng này như sau.
Tại miền Tây, Cù lao Tân Lộc được mệnh danh là xứ vườn, hiền hòa, thơ mộng nằm giữa sông Hậu thuộc huyện Thốt Nốt, thành phố Cần Thơ. Tuy nhiên, gần đây Tân Lộc còn có tên gọi mới: "Đảo Đài Loan". Bởi vài năm nay, Tân Lộc trở thành một trong những xã ở đồng bằng sông Cửu Long có đông người lấy chồng ngoại
Chuyện xảy ra tại tỉnh Long An, một người đàn bà ở thị xã Tân An, đã đến huyện Thạnh Hóa hỏi cưới một cô gái về làm vợ bé của chồng bà. Sau đó, biến cô gái này thành kẻ hầu hạ đặt dưới sự quản lý nghiêm ngặt của bà. Câu chuyện này được đồn đại trong nhiều ngày qua ở tỉnh này. Phóng viên báo Người Lao Động ghi lại chuyện này như sau.
Bất cứ ai từng sống ở đất Sài Gòn, hẳn đã ít nhất một lần trong đời nghe văng vẳng bên tai điệp khúc: "Răng vàng, bạc vụn, tiền cũ, tiền xưa, ghế bàn, giường tủ, máy móc hư, sắt vụn... bán không"" Đó là tiếng rao của dân thu mua phế liệu mà giới bình dân gọi dân ve chai. Trong phóng sự "vương quốc ve chai"
Trên địa bàn các tỉnh phía Bắc của miền Trung, có huyện Lệ Thủy là vựa lúa của tỉnh Quảng Bình. Thế nhưng, tại huyện này có làng Thống Nhất thuộc xã Mỹ Thủy lại luôn phải đối mặt với nạn đói, dân cả làng lại không có đất làm ruộng. Nỗi lo lớn trong đời người nông dân là mất mùa. Nhưng có lẽ, đau hơn cả nỗi lo ấy là làm nông dân mà không có ruộng.
Theo báo Tuổi Trẻ, mỗi ngày trên địa bàn thành phố Sài Gòn có hàng trăm tấn bùn cống bị lén lút đem đi đổ bừa bãi khắp nơi, và đến nay thì tình trạng này vẫn tiếp diễn. Điều đáng nói là trong khi các tài xế hằng ngày phải lén lút chở bùn cống đi đổ khắp nơi thì người dân lại liên tục cầu cứu các cơ quan chức năng địa phương...
Theo báo SGGP, hiện nay ngoài 5 bến xe chính thức được quyền đưa đón khách liên tỉnh, trên địa bàn TPSG còn có hàng trăm điểm đưa đón khách tự phát do tư nhân tổ chức. Các cơ sở xe khách tư nhân này đang là đối thủ mạnh của các doanh nghiệp vận tải trong các bến xe chính thức. Gần đến Tết, hoạt động này càng "sôi động" hơn bao giờ hết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.