Hôm nay,  

Nữ Cửu Vạn Kiếm Sống

1/3/200500:00:00(View: 6354)
Bạn,
Từ lâu, tại VN, trong suy nghĩ của nhiều người, nghề cửu vạn (bốc vác, tải hàng) tại các bến xe, thương cảng, nhà kho, chỉ dành cho nam giới, nhưng nay ngày càng nhiều phụ nữ tham gia vào nghề này. Và trên đường mưu sinh, phụ nữ làm nghề này cũng còn nhiều điều thảm thương. Báo Bình Định viết về những phụ nữ kiếm sống bằng nghề bốc vác hàng tại thành phố Qui Nhơn như sau.
Chị Võ Thị Lan, ngoài 50 tuổi, nhà tổ 23 khu vực 5, phường Đống Đa ( Quy Nhơn), như lọt thỏm giữa đống hàng cao ngút tầm mắt cùng với những đồng nghiệp nam đang vội vã tải hàng từ xe vào kho. Mỗi lần thấy chị xốc những bao phân hóa học lên đôi vai gầy guộc của mình, có cảm giác như chị đang rút gan rút ruột của mình ra. Hôm ấy, họ "bốc" gần trăm tấn phân bón hóa học tại kho Quang Trung. Vừa lau mồ hôi túa ra đầm đìa trên gương mặt gầy tọp của mình, chị vừa kể với phóng viên: "Đàn bà, chẳng ai muốn làm cái nghề của đàn ông này đâu em ạ. Nhà nghèo, nuôi 5 đứa con ăn học nên chị phải làm. Để có được 50 ngàn đồng, chị phải vác hơn 100 bao hàng, mỗi bao nặng hơn trọng lượng của chị nhiều. Làm vất vả vậy nhưng hàng lúc có, lúc không nên thu nhập bình quân của chị cũng chỉ được 700 ngàn-900 ngàn đồng/tháng".

Tính đến nay chị gắn bó với nghề cửu vạn này gần 20 năm. Cách đây khoảng 5 tháng, tan ca làm, chị về đến nhà bỗng dưng hai chân không cử động được, cứ nhức mỏi liên hồi. Chị chạy chữa hết Đông y rồi Tây y, sau mới biết mình bị bệnh khớp. Nằm nhà thời gian, gia đình lại rơi vào cảnh túng quẫn và chị lại tiếp tục đi làm trên đôi chân chưa khỏi hẳn.Chị Tô Thị Nón, 46 tuổi, nhà ở phường Đống Đa, Quy Nhơn kể lại: "Mang thai tôi vẫn cứ đi làm, ăn uống kham khổ, lại mang vác nặng nên tôi đẻ rớt con bé đầu ngay tại kho xi măng Đầm Thị Nại. Khi ấy tôi mới mang thai được 8 tháng. Rồi đến con bé sau tôi cũng lại đẻ rớt ngay trong khi làm. Thành ra tôi đặt tên cho hai đứa là Rớt chị, Rớt em".
Bạn,
Theo báo Bình Định, ở kho Quang Trung TP Qui Nhơn, mọi người vẫn không quên cái chết đầy thương tâm và tức tưởi của chị Võ Thị Phẩm mới hồi đầu năm 2004. Chị mất sau một ngày làm việc quần quật liên tiếp 3 ca cũng chỉ vì với mong muốn kiếm thêm một ít tiền cho con nộp học phí. Một ngày làm việc quá sức, đã khiến chị bị đột quỵ, chị đã mất trên đường đi cấp cứu, để lại hai con nhỏ cùng với người chồng kiếm sống bằng nghề đạp xích lô.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Theo báo Thanh Niên, trong mùa mưa lũ, lâm tặc trên địa bàn tỉnh Quảng Nam hoạt động mạnh. Vào những ngày nước lũ dâng cao, các nhóm lâm tặc trong các đường dây khai thác, vận chuyển gỗ lậu thi nhau đưa gỗ về thành phố. Những súc gỗ tròn, thanh gỗ xẻ của lâm tặc đã theo nước lũ trôi về xuôi. Báo TN ghi nhận về hoạt động của lâm tặc tại Quảng Nam trong mùa mưa lũ như sau.
Theo báo quốc nội, thời gian gần đây, tại các tiệm cầm đồ, đã xuất hiện những trẻ em đi đem đồ đi cầm để có tiền tiêu xài các cuộc chơi. Có những em đem cầm đồ một hai ngày rồi xin tiền gia đình, nhịn ăn sáng để chuộc lại, thường là số tiền nhận cầm nhỏ, chừng vài chục nghìn trở lại. Số này rất phổ biến ở các em học sinh ham chơi, trốn học, hứng lên rủ nhau đi chơi một vài ván điện tử, một độ bida...
Theo báo SGGP, từ cuối tháng 11, các chợ lớn nhỏ ở TPSGđã nhộn nhịp không khí chuẩn bị nguồn hàng kinh doanh cuối năm. Nguồn vốn bao giờ cũng là vấn đề hàng đầu nhưng không phải tiểu thương nào cũng có sẵn vốn và có thể "với tay" đến nguồn vốn ngân hàng. Đến nay, tiểu thương vẫn chọn cách nhanh và gọn nhất là đi vay nóng và chịu lãi suất cao của các trùm tín dụng đen tại các chợ.
Theo báo quốc nội, trong cuộc sống tất bật ở thành thị, nhiều phụ nữ bận rộn với việc kiếm tiền , nên phải tìm người giúp việc nhà. Tuy biết giao con cái, nhà cửa cho người giúp việc là một điều không nên nhưng rất nhiều người vẫn phó thác việc nhà, con cái cho người giúp việc mà không màng đến hậu quả xảy ra.
Theo báo quốc nội, khoảng đầu thập niên 90 của thế kỷ 20, khu phố "Tây ba lô", quận 1, TPSG, chỉ có 4- 5 gia đình kinh doanh nhà nghỉ. Đến năm 1998 thì khu vực này đã trở thành phố Tây "ba lô" thực thụ và cho đến ngày hôm nay đã đạt con số trên 200 điểm kinh doanh dịch vụ lưu trú. Đồng hành cùng khu phố là hàng chục dịch vụ như cho thuê xe gắn máy, massage, karaoke, Internet...
Theo báo Tuổi Trẻ, thời gian gần đây, giới sinh viên Sài Gòn xôn xao về việc tại 1 trường đại học có hàng loạt thí sinh dùng phiếu báo điểm giả nhưng vẫn ung dung trúng tuyển. Để tìm sự thật, phóng viên TT đã dò tìm, đối chiếu, xác minh từ thông tin của hàng ngàn thí sinh trúng tuyển vào trường này trong những năm trước, và ghi nhận như sau..
Theo ghi nhận của báo quốc nội, thời gian gần đây tại Sài Gòn xuất hiện những cô gái kiếm sống bằng nghề đi nhậu theo đơn đặt hàng của nam giới..Sự khác biệt giữa họ với những cô gái tiếp viên nhà hàng, khách sạn là không ở nơi nào cố định.
Theo báo Người Lao Động, tại thành phố SG có khoảng 400-500 gia đình kiếm sống bằng nghề lặn xuống đáy sông kiếm phế liệu đem bán. Có những người định cư luôn trên ghe, trên thuyền, nhưng đông nhất vẫn là ở khu phố 3, phường An Khánh, quận 2 với gần cả trăm gia đình theo nghề. Ngày nào cũng vậy, tờ mờ sáng, họ ăn vội ổ bánh mì, rít một hơi thuốc, bắt đầu một ngày lặn cho đến tối.
Theo báo quốc nội, tại VN, tình trạng sáng tác và biểu diễn nhạc loại "mì ăn liền" có chiều hướng gia tăng và được rất nhiều các ca sĩ, nhạc sĩ sử dụng, thậm chí nhiều người xem đó là phương hướng chính trong phát triển sự nghiệp nghệ thuật của mình.
Theo báo Tuổi Trẻ, tại Sài Gòn, nhiều trường đại học bán công, dân lập ( tư thục), các ngành học mới và lớp học ngoại khóa liên tục mở ra. Thế nhưng số giảng viên có thể đứng lớp thì không thể tăng một sớm một chiều. Để giải quyết vấn đề đó, các trường này thuê thầy từ các trường công lập dưới danh nghĩa thỉnh giảng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.