Hôm nay,  

Cao Thủ Làng Bầu Show

07/10/199900:00:00(Xem: 6765)
Bạn,
Theo văn thư phân loại và định danh của ngành Văn hóa Thông tin CSVN, các nhà tổ chức biễu diễn ca nhạc tại Sài Gòn chia làm 3 thành phần: công ty biểu diễn trực thuộc các cơ quan quản lý Văn hóa của CSVN trung ương hoặc thành phố, công ty trách nhiệm hữu hạn, cá nhân tự tổ chức. Thành phần nhất là quốc doanh nên được hưởng nhiều đặc quyền và biệt lệ, thành phần thứ hai tuy thuộc loại doanh nghiệp ngoài quốc doanh nhưng thường được một cơ quan nhà nước CSVN “bảo kê”, riêng với thành phần thứ ba gồm các cao thủ trong làng bầu show, tuy nhiên muốn được hoạt động dễ dàng, các ông bầu, bà bầu phải “biết điều” với các xếp ngành văn hóa. Theo ghi nhận của các báo Sài Gòn, trong số các bầu show hiện nay đang tung hoành ở phía Nam, có một cao thủ được xếp vào loại thượng thừa, đánh đâu thắng đó, và điều đáng nói là được hầu hết các ngôi sao tân nhạc tôn vinh là “ông bố tân nhạc”, đó là bầu Duy Ngọc, một khuôn mặt quen thuộc của sân khấu đại nhạc hội tại Sài Gòn trước năm 1975. Bằng một chiêu thức riêng đầy sáng tạo, bầu Duy Ngọc đã qua mặt các công ty biểu diễn quốc doanh, trách nhiệm hữu hiệu qua các chương trình đại nhạc hội. Báo Thanh Niên đã viết về ông bầu này như sau.
Nếu tính về tuổi nghề thâm niên nhất ở thành phố HCM phải nói đến Duy Ngọc. Thời điểm ra nghề của ông hơn hẳn năm sinh của nhiều ngồi sao ngày nay. Duy Ngọc bắt tay làm bầu show lúc chỉ mới 19 tuổi (vào năm 1959) vậy mà chỉ 4 năm sau, ở tuổi 23, Duy Ngọc đã rủng rỉnh bỏ nhà băng 14 triệu. Thường xuyên ông tung hoành tại 5 rạp: Quốc Thanh, Quốc Tế, Hưng Đạo, Thủ Đô, Tân Bình (nay là Cây Gõ). Các áp phích ca mua nhạc kịch hồi ấy cho thấy chàng bầu trẻ đã quy tụ hầu hết danh tài Sài Gòn thời bấy giờ trong các chương trình đại nhạc hội Duy Ngọc của ông. Từ năm 1970, ngoài các danh ca Sài Gòn, Duy Ngọc còn “nhập cảng” các vũ đoàn tận Nhật, Ý, Nam Mỹ và các ca sĩ nước ngoài như Triệu Mẫn (Hồng Kông) Re Re Song (Đại Hàn).

Duy Ngọc chưa trương bảng hiệu công ty, nhưng ông có trong tay một lực lượng thạo việc, cơ động, căn nhà 3 tầng lầu trong đường Vườn Chuối quận 3 chứa đến 25 người, từ con cháu là 5 nhân khẩu còn lại là những người phụ việc. Hiện nay vào mùa mưa trên địa bàn thành phố, mỗi tháng bình quân ông tổ chức 6 đêm, còn mùa nắng thì 5 xuất một tuần ở ba rạp. Thường thường giới tổ chức ca nhạc chọn thứ Bảy và Chủ nhật, Duy Ngọc là người sáng tác chương trình diễn ra đêm thứ hai, đã kéo dài được 7 năm, chỉ vì tập trung nghệ sĩ được đông. Hàng năm, mỗi dịp Tết Duy Ngọc đánh 7 điểm cùng một lúc, Sài Gòn: 3, miền Tây: 4, mỗi lần dẫn quân đi tỉnh, ông luôn luôn đánh đôi, hai điểm diễn cách nhau vài mươi cây số, ca sĩ kịp thời qua lại. Làm việc ào ào như vậy nhưng ông vẫn không xài điện thoại điện động, chưa xin bất kỳ một đơn vị nào tài trợ cho chương trình của mình. Gần như ông đánh đâu thắng đó, ca ca sĩ hiện nay đều kêu ông bằng ba hoặc bằng bố thật lòng.
Bạn,
Cũng theo báo Thanh Niên, song song với chuyện tổ chức biểu diễn, 5 năm trở lại đây căn nhà của bầu Duy Ngọc tại đường Vườn Chuối trở thành điểm cấp phát gạo cho người nghèo. Ông cho in từng tờ nhỏ với 2 loại giá trị: 5 kg và 10 kg. Cứ mùa Vu Lan, người nghèo lũ lượt đến nhà bầu Duy Ngọc nhận gạo. Riêng năm nay kéo dài trong hai tháng 7 và 8 âm lịch, số lượng gạo phát ra là 30 tấn. Bầu Ngọc nói: Tổ cho lộc, cần chia bớt cho mọi người.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.