Hôm nay,  

Đỏ Đen Cá Độ Đá Gà

23/10/200300:00:00(Xem: 5369)
Bạn,
Theo báo Tuổi Trẻ, các lò chọi gà đang bung ra với quy mô lớn. Những tay chơi tự biện minh thú đam mê cờ bạc của mình bằng triết lý "chơi gà chọi là cái nợ đời". Không ít người đã khuynh gia bại sản, tan vỡ gia đình vì nghề "bạc gà" này. Trò chơi cờ bạc này tại 1 phường ở Bắc Ninh ghi như sau.
Phường gà Ninh Xá là một mảnh vườn rộng chừng 200 m2 nằm ẩn sâu trong ngõ chợ Đọ, phường Ninh Xá, thị xã Bắc Ninh. Bãi để xe chật kín với đủ các biển số xe từ Hải Dương, Hà Nội, Quảng Ninh... cho đến Thái Bình. Nơi lòng sới (sân đá gà), dân đá gà vây kín, tất cả dán mắt vào cặp gà đang đá nhau chí tử. Con tía lửa (màu đỏ) đến từ Hà Nội có vẻ thắng thế hơn, con ô (màu đen) bản địa vẫn điềm tĩnh thủ thế. Cứ mỗi đòn buông ra là cả sới gà như nổ tung bởi những tiếng bình phẩm xuýt xoa... và những lời khích bác nhau. Phần đông là dân cá độ chuyên nghiệp, số còn lại dính đến cá độ theo lối tài tử. Trận này, đôi gà đá bằng phân nhau, tức năm ăn, năm thua. Tuấn cụt, vốn đã nhẵn mặt ở phường gà này, đặt cược cho con ô. Cả sới bỗng nhao lên vì con gà ô bắt đầu phản đòn. Sau cú đá hiểm hóc của con gà ô, Tuấn cụt dâng luôn tỷ lệ cá cược từ năm ăn, năm thua lên năm ăn một. Lại một đòn nữa của con ô. Cả sới gà náo động. Lượng tiền cốp tăng chóng mặt, tỷ lệ cá cược thay đổi liên tục. Chỉ trong ít phút, lượng tiền cược trên sàn đã lên tới vài chục triệu đồng. Những con bạc vây quanh vẻ mặt đầy tâm trạng, kẻ rạng rỡ, kẻ trầm ngâm lo âu. Đã hết hồ thứ sáu (mỗi trận được tính làm 10 hồ - hiệp đấu, mỗi hồ 15 phút), cặp gà vẫn chưa phân thắng bại. Sới tạm nghỉ cho hai đấu thủ hồi sức, dân đá gà tản ra ngồi uống nước. Tuấn cụt tỏ ra rất vui vì đã dốc gần 5 triệu cho trận đá này.

Dân chơi gà rất đa dạng, giàu có, nghèo có, chuyên nghiệp có, tài tử cũng có, song hầu hết chung nhau ở chỗ mê gà và có máu đỏ đen. Tuấn "cụt" là người khá nổi trong làng gà chọi. Anh ta biết chơi gà từ ngày còn thò lò mũi xanh, đến nay đã 41 tuổi. Gần 30 năm lăn lộn trong nghề khiến hắn trở thành một tay "bạc gà" lão luyện của vùng Bắc Bộ. Chưa trận nào hắn chơi dưới 2 triệu, trận nào kết chơi hơn chục triệu là chuyện thường. Hắn lập gia đình, nhưng vì quá đam mê các canh bạc đỏ đen nên cái gia đình ấy đã tan vỡ. Thế nhưng mức độ chơi bạc gà của Tuấn cụt chưa ăn thua gì so với Hậu trọc. Dân đá gà miền Bắc chỉ biết hắn có hộ khẩu thường trú tại Hà Nội chứ không ai biết chính xác hắn làm nghề gì. Hắn thường hay bê gà đi khắp các sới bằng chiếc xe hơi hiệu Camry trị giá vài chục ngàn Mỹ kim của mình. Hắn từng chơi những trận cá cược gà hơn 50 triệu đồng...
Bạn,
Báo TT viết tiếp: nói đến kẻ bạc gà không thể quên những tay chủ sới. Phần nhiều họ đều có máu mặt ở địa phương. Họ mở sới không phải chỉ là tạo sân chơi lành mạnh cho dân mê gà mà cốt để kinh doanh, thu tiền sới sau mỗi trận đấu, trong đó bao gồm cả phí an ninh, phí liên lạc. Đó là chưa kể hàng trăm thứ dịch vụ kèm theo như ăn uống, giữ xe... với mức giá cắt cổ. Nếu ngày nào đông khách mỗi phường gà thu nhập không dưới tiền triệu. Cách tổ chức đá gà ở những phường gà này mang đậm tính chuyên nghiệp. Mỗi sới đều có lịch đá cụ thể. Có sới đá liền cả tuần như ở Vạn Phúc, Hà Đông, có sới đá hai ngày một tuần như ở đền Đô, Từ Sơn, Bắc Ninh (thứ ba, thứ năm), hay sới Yên Sở, Tây Hồ, Hà Nội (thứ bảy, chủ nhật).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nữ sinh bây giờ không hiền như xưa... Báo Người Lao Động kể về tình hình 10 nữ sinh vây đánh tập thể 2 học sinh khác. Bản tin ghi rằng một số người dân cho biết nhóm 10 nữ sinh (trong đó có nhiều em mặc đồng phục) lao vào đánh hội đồng 1 nữ sinh cùng 1 nam sinh khác mặc sự can ngăn của các bạn đi cùng.
Tháng tư đen... Tháng tư đen... Hôm nay là trong tuần lễ đầu tháng 4/2019, ngồi nhớ lại 44 năm trước, nhiều trận đánh vẫn dữ dội, gay go...
Mấy hôm trước là sinh nhật cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Ông sinh ngày 5 tháng 4/1923. Còn ba tuần nữa là tới ngày 30 tháng 4/2019, tròn 44 năm Miền Nam thất thủ. Kết thúc một cuộc chiến để khởi đầu một thời kỳ sắt thép, tàn bạo, đàn áp tất cả các nhân quyền và dân quyền.
Bụi, bụi, bụi... khắp nơi. Bụi nhiều tới mức máy hút bụi cũng chịu thua, tới mức quán xá đóng cửa vì bụi tràn ngập vào hơi thở... Báo Thanh Niên kể chuyện một khu vực Sài Gòn nơi bụi nhiều nhất thành phố: Dẹp quán, cửa đóng 24/24 vẫn không thấu.
Vậy là tương lai sẽ giảm bớt bia rượu nhờ tăng thuế rượu và bia? Hy vọng. Báo Tuổi Trẻ kể: Ngày 3-4, thông tin từ UBND TP.SG cho biết UBND TP đang chỉ đạo các cơ quan liên quan gấp rút chuẩn bị
Tiền trong một ngân hàng Nha Trang bốc hơi... trong khi quan chức cựu Viện phó Viện Giám Sát TP Đà Nẵng thú nhận đã ôm hun một bé gái trong thang máy vì tưởng là không có máy quay phim nào trong đó.
Cái chết nhiều khi tới bất ngờ… như trường hợp nghệ sĩ hài Anh Vũ. Báo Người Lao Động kể: Diễn viên điện ảnh Trí Quang vừa thông tin cho PV báo NLĐ biết nghệ sĩ hài Anh Vũ đã đột ngột mất tại Mỹ tối 1-4 theo giờ địa phương tại quận Cam, tiểu bang California.
Thẩm phán Mã Lai phán quyết: Cô Đoàn Thị Hương sẽ ra tù vào tháng 5/2019. Vậy là mừng... Bản tin RFI kể: Ngày 01/04/2019, Đoàn Thị Hương, bị cáo duy nhất còn lại trong phiên tòa xét xử vụ sát hại người anh cùng cha khác mẹ của lãnh đạo Bắc Triều Tiên Kim Jong Un tại sân bay Kuala Lumpur, thủ đô Malaysia, chỉ bị kết án 40 tháng tù về tội «cố ý gây thương tích» thay vì tội danh sát nhân như đề nghị ban đầu.
(LTS: Vậy là tròn 44 năm... Đó là ngày Quân Đoàn 1 rời Đà Nẵng... sau đây là tổng hợp lại từ tài liệu của nhà quân sử Vương Hồng Anh.)
(LTS: Vậy là tròn 44 năm... Đó là ngày Quân Đoàn 1 rời Đà Nẵng... sau đây là tổng hợp lại từ tài liệu của nhà quân sử Vương Hồng Anh.)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.