Hôm nay,  

Thợ Da Giày Lao Đao

07/07/200600:00:00(Xem: 2372)

Bạn,

Theo báo Đầu Tư dẫn tin từ Hiệp hội Da giày Việt Nam (LEFASO), từ tháng 7/2005, khi Ủy ban châu Âu (EC) bắt đầu kiện phía Việt Nam bán phá giá sản phẩm giày mũ da và áp mức thuế sơ bộ khởi điểm 4.2% đối với giày mũ da của Việt Nam xuất cảng sang Liên hiệp châu Âu, lượng đơn hàng giảm mạnh. Đó là chưa kể đến nay, việc nhiều đơn hàng cho năm 2006 vẫn chưa được khách hàng xác nhận đã khiến nhiều doanh nghiệp phải thu hẹp sản xuất, cho công nhân nghỉ chờ việc, và đời sống của những thợ da giày vô cùng lao đao. 

Báo Đầu Tư phân tích rằng tác động của vụ kiện dường như lớn hơn khi lao động trong ngành da giày chủ yếu là người đến từ các vùng nông thôn, đa số là lao động nữ với trình độ học vấn thấp, dễ bị thiệt thòi và tổn thương khi xảy ra biến cố về công ăn việc làm... Mặc dù thu nhập của lao động da giày còn thấp, nhưng vẫn đóng vai trò quan trọng, giúp họ giảm bớt gánh nặng về gia đình và đây thực sự là con đường thoát nghèo đối với nhiều vùng nông thôn. Chính vì thế, vụ kiện đã và đang khiến hàng trăm ngàn lao động nữ ngành da giày cùng gia đình họ đứng trước nguy cơ giảm thu nhập, luẩn quẩn trong vòng nghèo đói, tạo nên gánh nặng cho toàn xã hội và làm tăng tỷ lệ đói nghèo ở Việt Nam.

Về đời sống công nhân da giày, báo Đầu Tư nêu ra trường hợp của 1 nữ công nhân tên Thúy có tình cảnh bi đát như sau: "Hơn 20 tuổi, rời vùng quê nghèo Thanh Thuỷ (Phú Thọ), Thuý trở thành công nhân ngành da giày, làm việc và gắn bó với Nhà máy H.N ở ngoại thành Hà Nội. Với bản tính cần cù, chịu khó, lại được trời phú cho đôi bàn tay khéo léo, cô nhanh chóng làm quen công việc. Cùng với năng suất ngày càng tăng, tiền lương của cô cũng ngày một khá hơn. Với khoản thu nhập 700 ngàn - 900 ngàn đồng/tháng, sau khi trừ chi phí thuê nhà trọ, ăn uống, sinh hoạt, hàng tháng, cô cũng dành dụm được vài ba trăm nghìn đồng đều đặn gửi về phụ cha mẹ già nuôi các em ăn học. Cuộc sống của cô dù còn khó khăn nhưng lại là niềm mơ ước của bao bạn bè cùng trang lứa khi họ vẫn phải quần quật với sào ruộng khoán ở quê nhà. Thế nhưng, cô thôn nữ hiền lành, chân chất không thể ngờ rằng, vụ kiện của "cái ông EC" nào đó ở tận đâu đâu lại khiến cô và hàng trăm công nhân của Nhà máy H.N bỗng chốc lâm vào cảnh khó khăn, lo ăn từng bữa, cuộc sống trở nên mờ mịt, bấp bênh."

Bạn,

Cũng theo báo Đầu Tư, xưởng may giày nói trên hiện nay chỉ còn non nửa số công nhân đang lặng lẽ với công việc. Một nữ quản đốc phân xưởng may của nhà máy cho biết, từ khi Ủy ban châu Âu (EC) áp mức thuế chống bán phá giá với sản phẩm giày mũ da của Việt Nam, lượng đơn hàng của nhà máy còn chưa đầy 50%; tới nay, mỗi tháng, nhà máy chỉ làm khoảng gần 30 ngàn đôi giày (so với hơn 70 ngànđôi/tháng trước kia), thu nhập của công nhân giảm đáng kể. Nhìn dãy máy khâu mênh mang, trống trải phía sau những công nhân đang làm việc, phóng viên cảm nhận rằng dường như trong từng mũi khâu của những nữ công nhân trẻ đang nặng trĩu âu lo...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo ghi nhận của báo quốc nội, khi tại các thành phố lớn như Hà Nội, TP.SG... công an CSVN đang tập trung truy bắt những ổ nhóm cờ bạc, thì những ông trùm cá độ túc cầu đã tìm cách di chuyển vùng hoạt động sang các địa bàn lân cận, hình thành những "trung tâm cờ bạc" lớn mà con bạc chẳng ai khác ngoài những nông
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại tỉnh Quảng Nam, nhiều năm qua hàng trăm gia đình cư dân sinh sống dưới chân núi mỏ vàng Bông Miêu thuộc xã Tam Lãnh, huyện Phú Ninh luôn sống trong tâm trạng lo âu thấp thỏm, bởi chất cyanua dùng trong việc đãi vàng đã ngấm vào lòng đất gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, và một
Chuyện kể trong lá thư này xảy ra tại một xã của tỉnh Hà Nam, miền Bắc VN. Tại xã này có một làng chài trên sông Đáy. Ở đây có gần 200 con thuyền lớn nhỏ nằm bất động trên sông. Sống trên dòng sông Đáy, họ mang trong mình bao nỗi lo âu, lo chạy từng bữa ăn, lo vì không có việc làm, lo vì đến một mảnh đất "cắm dùi"
Theo báo quốc nội, tại VN, đối với cư dân các sắc tộc thiểu số miền núi, nhà rông là một trong những biểu tượng văn hóa truyền thống đặc trưng và đặc sắc. Nhà rông là ngôi nhà sàn công cộng của từng làng, tùy theo từng sắc tộc, nhà rông có tên gọi cụ thể khác nhau. Người Cơtu gọi nhà rông là gươl; người Co gọi là hycơh
Chưa học lớp 1 đã phải đi luyện thi. Chuyện khó tin nhưng có thật ở TP.SG. Phần lớn các bé 6 tuổi ghi danh xin dự tuyển vào lớp 1 chương trình tiếng Anh (năm học 2006-2007) đều được bố mẹ cho đi "luyện" để chuẩn bị ứng thí trong kỳ khảo sát năng khiếu ngoại ngữ vào ngày 12 tháng 7/2006. Báo Tuổi Trẻ ghi lại  những cảnh tượng
Theo báo quốc nội, vào nững ngày cuối tuần, Trường đua Phú Thọ ở thành phố Sài Gòn lại tràn ngập những tiếng reo hò của dân mê ngựa đua. Ít ai biết rằng, để những chiến mã phi nước đại về đích trong tiếng reo hò dậy sóng, trong niềm vui tột độ của cả hàng chục ngàn người trên khán đài trường đua, những người nuôi ngựa
Vòng chung tuyển World Cup 2006 đã được hơn nửa chặng đường với các trận đấu vòng 1 và vòng 2. Theo báo quốc nội, tại thành phố Sài Gòn, dân cá cược túc cầu kẻ khóc người cười sau những trận cầu nửa đêm về sáng. Dịch vụ cầm đồ cũng "chong đèn" phục vụ sáng đêm, mức lãi suất được đội lên cao ngất ngưởng 
Theo báo SGGP, thành phố Sài Gòn hiện có hàng trăm chung cư cũ, thời gian sử dụng trên 30 năm, đang trong tình trạng xuống cấp trầm trọng. Đặc biệt, trên 100 chung cư đang đứng trước nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào, nhất là vào mùa mưa. Thế nhưng, tiến trình tu bổ, tháo dỡ các chung cư cũ này vẫn đang giậm chân tại chỗ
Theo báo SGGP, trên địa bàn quận Bình Thạnh thành phố Sài Gòn, có khu tạm cư Cù Lào Chà, thuộc phường 17, được xây dựng từ năm 1998 để giải quyết nơi cư trú cho một số gia đình cư dân bị giải tỏa khi thực hiện dự án chỉnh trang kênh Nhiêu Lộc-Thị Nghè. Lúc đó, các gia đình cư dân về tạm cư nơi đây cũng không lo lắng lắm
Theo ghi nhận của báo quốc nội, hiện nay, trong giới sinh viên nghèo ở các trường đại học ở TPSG, Hà Nội, bên cạnh những công việc mưu sinh ngoài giờ học như phát tờ rơi, gia sư, tiếp thị... có nhiều sinh viên còn đầu tư thời gian và công sức cho một công việc mới, đó là "nghề" làm đồ án thuê. Đây không phải là một "nghề"


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.