Hôm nay,  

Chơm Nhãn Hiệu Tây

04/10/199900:00:00(Xem: 7650)
Bạn,
Hạ tuần tháng 9/1999 vừa qua, giới kinh doanh khách sạn ở Sài Gòn đã đặc biệt một vụ án về sở hữu nhãn hiệu, nguyên đơn là Công ty liên doanh khách sạn Đại Nam, trụ sở đặt tại 79 Trần Hưng Đạo, Q.1, bị đơn là Cục Sở hữu công nghiệp thuộc bộ Khoa học-Công nghệ-Môi trường CSVN. Trong đơn kiện, công ty Đại Nam đã khiếu là cơ quan nói trên đã không cấp văn bằng “bảo hộ nhãn hiệu hàng hóa” cho họ, khiến cho công ty này bị một công ty Pháp nhại nhãn hiệu của mình. Tại phiên tòa, cục Sở hữu Công nghiệp CSVN đã chứng minh là phía công ty Đại Nam mới là thủ phạm, còn công ty của Pháp là “danh chánh ngôn thuận”, đó cũng là lý do mà còn cơ quan này đã từ chối cấp văn bằng bảo hộ sở hữu nhãn hiệu cho Đại Nam. Diễn tiến vụ án này được báo Sào Gòn ghi nhận như sau:
Ngày 5/5/1997, Công ty liên doanh khách sạn Đại Nam- liên doanh giữa Công ty sản xuất kinh doanh xuất nhập khẩu quận I và Công ty Furlong Investmen Corp (Hồng Kông)- nộp đơn tới Cục Sỡ Hữu Công nghiệp (SHCN) xin được đăng kí và bảo hộ nhãn hiệu Mercury Hotel. Sau một thời gian xem xét, Cục SHCN thấy nhãn hiệu Mercury mà có nhiều nét trùng với nhãn hiệu Mercure Hotel của Công ty Accor (Pháp) đã đăng ký trước đây (ngày 13/7/1995) nên đã từ chối cấp văn bằng bảo hộ cho nhãn hiệu Mercury, đồng thời 3 lần gửi khuyến cáo yêu cầu Công ty Đại Nam không được sử dụng biểu tượng Mercury bởi như vậy là xâm phạm quyền sở hữu nhãn hiệu hàng hóa đã được đăng ký và đang được bảo hộ của Công ty Accor.

Ngày 31/3/1999, Cục SHCN đã có công văn thông báo cho Công ty Invenco (là đại diện ủy quyền của Công ty Đại Nam) về việc nhãn hiệu được đăng ký nhưng không được bảo hộ vì nó giống với nhãn hiệu Mercure của Công ty Accor đã đăng ký. Tưởng như mọi việc sẽ chấm dứt. Nhưng ngày 8/6/99, Công ty Đại Nam đã có công văn khiếu nại, phản đối công văn 638 của Cục SHCN, đồng thời gửi đơn tới Tòa án TP.HCM kiện Cục SHCN với lí do: không cấp văn bằng bảo hộ nhãn hiệu hàng hóa cho họ. Đến đây, sự thật mới có dịp phơi bày: Mặc dầu Mercury của Công ty Đại Nam được đăng ký theo tiếng Anh và và Mercure của Công ty Accor được đăng ký bằng tiếng Pháp, nhưng nghĩa của hai từ này đều là “Sao Thủy”, cả 2 nhãn hiệu đều có 7 ký tự và trong đó có đến 6 ký tự trùng hợp nhau, chỉ 2 ký tự cuối là khác biệt, cách trình bày chữ cũng giống nhau... Nhưng, những nhận định trên không được Công ty Đại Nam chấp nhận, bởi công ty cho rằng, không có chuyện “nhái” do không hề biết nhãn hiệu của Công ty Accor như thế nào. Lần giở lại tập hồ sơ vụ án, chúng tôi được biết một chi tiết khá thú vị: Trước đây, vào năm 1994, Công ty Accor từng kí hợp đồng với Công ty Đại Nam, cho phép Công ty Đại Nam được sử dụng nhãn hiệu Mercure. Nhưng từ tháng 7/1997, hợp đồng sử dụng nhãn hiệu này đã hết hiệu lực và khi thanh lí hợp đồng, 2 bên đã cam kết: Công ty Đại Nam không sử dụng nhãn Mercure của Công ty Accor nữa và cũng không được sử dụng bất cứ một nhãn hiệu nào tương tự với nhãn hiệu Mercure. Như vậy, có thể khẳng định rằng, Công ty Đại Nam hoàn toàn biết xuất xứ cái nhãn hiệu Mercury!
Bạn,
Không chịu thua, Công ty Đại Nam nộp đơn khiếu nại để xin tòa án làm rõ trắng đen, nhưng tòa án CSVN Sài Gòn đã bác khiếu nại của nguyên đơn và xử cho cục Sỡ hữu Công nghiệp (SHCN) CSVN thắng, lý do ghi trong bản kết luận của phiên tòa như sau: việc Cục SHCN không cấp văn bằng bảo hộ nhãn hiệu Mercury cho Công ty Đại Nam là đúng và buộc Công ty Đại Nam phải chấp hành quyết định của Cục SHCN là không được sử dụng nhãn hiệu Mercury của công ty Pháp!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong vùng biển thuộc tỉnh Khánh Hòa, có hòn đảo Bình Hưng là đảo xa nhất nằm về phía cực Nam của tỉnh này. Đây là 1 xóm đảo có 319 gia đình với khoảng1,600 người. Trẻ em ở đây không chỉ phải vất vả kiếm tiền phụ giúp gia đình mà còn mong ước được đi học. Báo Khánh Hòa ghi nhận về tình cảnh của trẻ em trên đảo này như sau.
Theo báo quốc nội, tại thành phố Sài Gòn, nhu cầu tuyển nữ sinh viên giúp việc nhà đang nổi lên, chiếm đến 20% số việc làm thời vụ như tiếp thị, dạy kèm, bán hàng, phát bướm... Sinh viên cũng nhanh chóng thích ứng với cái nghề vốn không được xem trọng. Báo Sài Gòn Tiếp Thị ghi nhận về tình cảnh mưu sinh của nữ sinh viên giúp việc nhà như sau.
Theo báo Thanh Niên, trong khu vực huyện đảo Cát Hải thuộc vùng biển Hải Phòng, có một ngôi làng nghèo đến kỳ lạ :không có chợ; một nhà mổ lợn, cả làng đến ăn. Cửa các nhà không bao giờ khoá vì không có một mống trộm cắp. Để vào được làng mà áo quần khô ráo, phải "thoát y" lội qua quãng ngập. Báo TN ghi chuyện lạ về làng này như sau.
Theo báo quốc nội, vào thượng tuần tháng 6 vưà qua, trên địa bàn quận Gò Vấp, thành phố Sài Gòn, đã xảy ra một vụ công nhân đập phá trụ sở 1 công ty sản xuất giày. Theo các nhân chứng, vụ việc xuất phát từ khu vực nhà ăn của công ty này. Các công nhân đồng loạt bỏ ăn, hất đổ đồ ăn xuống đất và một số người bắt đầu đập phá. Vụ việc gây náo loạn cả khu vực
Theo báo quốc nội, tại tỉnh Nam Định, có 1 ngôi làng mà 80% dân số biết sử dụng ít nhất một loại nhạc cụ, mỗi đứa trẻ đều là một nhạc công. Trong làng có nhiều "nghệ sĩ" không qua trường lớp nào, nhưng lại rất sành âm nhạc. Nhiều gia đình vì quá mê âm nhạc đã đem bán cả ruộng đất, để có tiền mua đàn. Báo Thiếu Niên Tiền Phong viết về làng này như sau.
Tại vùng sông nước của miền Tây Nam phần, do hình thái địa lý và nhu cầu thương mại, nhiều ngôi chợ nổi trên sông đã hình thành. Một trong những chợ luôn tấp nập người buôn bán là chợ nổi Cái Răng gần thành phố Cần Thơ.Theo các nhà nghiên cứu nhân văn, chợ nổi, ngay cái tên cũng đã thể hiện sự mộc mạc, chân chất của con người phương Nam. Báo QĐNN viết về chợ nổi Cái Răng như sau.
Theo báo quốc nội, Quảng Nam được biết đến như là một trong những "cái nôi của nghệ thuật tuồng". Hành trình Trò bội - Hát tuồng - Nghệ thuật tuồng là một quá trình chiết lọc, tích lũy trải qua mấy trăm năm. Thế nhưng hiện nay, những tinh hoa ấy dường như đang mai một. Báo SGGP viết như sau. Hiện nay chỉ có một gánh hát tuồng duy nhất sống được nhờ biểu diễn là gánh hát Sông Thu (huyện Duy Xuyên).
Tại Sài Gòn, quán nhậu, bida không còn là chốn dành riêng cho nam giới và việc "cắm quán, ngồi đồng" không chỉ là "đặc quyền" của phái mạnh. Hiện nay, khách cũng đã quen mắt với hình ảnh các cô gái thường trực ở những quán cà phê hàng giờ liền. Những lý do của họ cũng "muôn màu muôn vẻ". Báo Phụ Nữ Chủ Nhật viết như sau.
Chỉ còn 1 tháng nữa là đến mùa thi tuyển sinh viên vào các trường đại học, cao đẳng trong nước. Vào những ngày này, tại nhiều khu vực gần các trường Đại học, ký túc xá, khu nhà tập thể của nhân viên ngành giáo dục tại Hà Nội, dịch vụ bán tài liệu thu nhỏ để thí sinh mang lén vào phòng thi mà giới học sinh gọi là "phao" đã hoạt động mạnh, khách hàng tấp nập.
Trong các món ăn đặc biệt của ba miền Việt Nam, đã bao đời, hầu như ít có người hiểu rõ ngọn nguồn của mắm kho, chỉ biết đó là món ăn gia đình của người nông dân miền Nam nơi xóm ấp đồng quê. Câu ca xưa khắc họa sự tần tảo, chịu khó trong lối sống đạm bạc, dân dã của người nông dân vùng sông nước: "Một đời bông súng mắm kho, ngày đêm lam lũ nỗi lo bưng biền".
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.