Hôm nay,  

Trẻ Em Bán Ma Túy

27/01/200000:00:00(Xem: 6905)
Bạn.
Theo tài liệu của các báo VN, hiện có trên 6,200 trẻ lang thang ở Saigon. Trong khi đó, trẻ lang thang khắp các tỉnh, thành đang đổ dồn về thành phố ngày càng đông. Để mưu sinh, các em đã phải làm đủ nghề, từ lượm bọc ni lông ở các thùng rác công cộng, đến bán vé số dạo, hoặc phụ giúp công việc tạp vụ ở các chợ đầu mối. Đó là những em đã kiếm sống bằng chính sức lao động của mình. Tuy nhiên có một số em đã bị các băng nhóm buôn bán ma túy lợi dụng, mua chuộc, dụ dỗ để chuyển và bán hàng ma túy. Sau đây là một số trường hợp theo ghi nhận của phóng viên báo Tuổi Trẻ:

Một cô bé xinh xắn khoảng 10-12 tuổi mặc áo đầm xanh, cổ viền trắng, tóc lơ thơ chuyền nhanh như chớp gói hàng bé xíu trong tay người mua là một cô gái cao, độ 19 tuổi, ở góc hẻm 395 Lê Hồng Phong, phường 2, quận 10. Người canh chèo, ám chỉ người canh chừng công an, cho cô bé là một phụ nữ đang mang thai đứng gần đó và một nhóm nhỏ vài ba thanh niên dáng vẻ không được bình thường ngồi tụ tập từ đầu hẻm, ánh mắt dáo dác nhìn chung quanh. Chỉ trong vòng 20 phút, chúng tôi đã chứng kiến cảnh mua bán của các em ở ba điểm khác nhau trước ngôi nhà nằm sâu trong các con hẻm 393, 395 Lê Hồng Phong. Các em giải thích thêm dạo này chèo bắt dữ quá, hàng khan hiếm nên giá lên cao, 85 ngàn đến 100 ngàn/tép lớn (giá cũ là 50 ngàn đồng), tép nhỏ thì từ 40 ngàn đến 50 ngàn đồng/tép. Cách ém hàng ở đây thật tinh vi: trong một góc tường, dưới một hòn đá dơ bẩn.

Một tối tại công viên 29-3, nơi được mệnh danh là “bốn vùng” gồm mại dâm, ma túy, phạm pháp và trẻ đường phố, một cậu bé ngăm đen, lem luốc, mắt to, chừng 10-12 tuổi đảo mắt nhìn quanh, bảo khách chờ hàng và thoắt ẩn thoắt hiện ở một công viên, cậu ta moi từ dưới đất lên một gói nilông bằng hai đầu ngón tay được buộc chặt, bện trong cộm lên một gói giấy bạc. Sau khi đưa một ngón tay ám hiệu cần hàng, con nghiện, một thanh niên ốm yếu với dáng vẻ đờ đẫn, nhanh chóng kiểm tra cái viên màu trắng trong gói giấy bạc kia và lặn mất sau những hàng cây. Nơi đây không chỉ là một cậu bé thường xuyên bán hàng cho các tay ma cô cũng như gái ăn sương, mà lẫn trong đám bụi đời còn có hai em được huấn luyện bán hàng một cách điêu luyện.

Trên các đường Đoàn Văn Bơ, khu chợ Xóm Chiếu, Tôn Đản, Bến Vân Đồn quận 4, cao điểm tuồn hàng đi thường vào giờ ngọ (12 giờ) giờ công an nghỉ ngơi. Tại khu Mã Lạng quận 1, hoạt động mua bán ma túy không có giờ cao điểm mà kéo dài từ tinh mơ đến khi sắp sửa lên đèn. Chúng tôi đã chứng kiến một cô bé người nhỏ thó lẳng lặng bước tới trước cửa một ngôi nhà trong một ngách nhếch nhác, bóc vội hàng từ dáy một chiếc dép nhựa đế cao ở cửa như là của ai đó vừa buông chân đi vào nhà. Cũng có khi ma túy được lấy ra từ một chiếc ống hút trong một bó ống hút, trong một cục kẹo giữa hàng trăm cục kẹo, trong một quân cờ đồ chơi giữa một bàn cờ, hoặc dưới một cái ghế đẩu vô chủ. Một người dân ở đây đã nói: Con nít ở khu này ranh lắm, mới bảy tám tuổi đầu đã được huấn luyện canh chèo, cò mồi giao hàng, nhận tiền thành thạo lắm.

Bạn,
Cũng theo báo Tuổi Trẻ, tất cả các em bán ma túy phải hiểu rõ “luật” của các tay chủ là khi thấy công an thì phải vứt hàng ngay lập tức, khi bị bắt thì phải im lặng, đường dây nào thì biết đường dây đó, người thứ ba thì không bao giờ biết được người thứ nhất, và điều quan trọng là không khai kẻ đã đưa các em vào con đường nguy hiểm này!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.