Hôm nay,  

Cư Dân Ở Nhà Ổ Chuột

21/04/200600:00:00(Xem: 2107)

Theo báo quốc nội, tại  một số quận thuộc khu vực  thành phố Sài Gòn, ẩn mình dưới chân các tòa nhà cao tầng, nhiều dãy phố trọng với đèn màu rực rỡ là những căn nhà không thể gọi là nhà. Cư dân sống ở nơi này hoặc suốt ngày phơi lưng ngoài trời hoặc cả ngày không hề thấy ánh mặt trời... Họ đang tồn tại trong các khu dân cư nghèo, nhếch nhác, dọc những con kênh ô nhiễm, lụp xụp. Báo CA Thành phố SG ghi nhận thực trạng này qua đoạn ký sự như sau.<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />


 


Ít ai nghĩ quận 3 ở TPSG lại là nơi có nhà ổ chuột bởi vị trí trung tâm của nó. Thế nhưng khi bước vào những con hẻm chỉ một người đi lọt, tối thui, mùi tanh bốc lên nồng nặc thì cuộc sống của những người ẩn cư ở khu vực Rạch Bùng Binh thuộc phường 10, quận 3 như một bức tranh màu xám.


 


Từ đường CMT8 rẽ vào con hẻm đối diện Câu lạc bộ Lan Anh, đi lòng vòng trong khu vực đó người ta sẽ thấy sự giàu nghèo chỉ cách nhau vài mét. Vòng qua nhiều hẻm nhỏ, phóng viên đến nhà của chị em Huỳnh Thị Nở, Huỳnh Thị Lan. Các chị đã sống ở đây từ những năm 80 của thế kỷ trước. Căn "nhà" bề ngang chưa đến 1.5 mét, dài khoảng 5-6 mét, được "xây" bằng những mảnh gỗ mục và tôn cũ ghép lại. Đập vào mắt phóng viên là một cái cũi dùng để ngủ thay giường, ép sát vào tường, được chế tạo cho đứa con trai 12 tuổi của chị Lan. Có một nơi trú thân như thế cho cả gia đình gồm 12 người này đã là may mắn lắm rồi.. Từ ngoài nhìn vào nó rất giống một cái chuồng bò. Thế nhưng căn nhà đó chứa đến 12 con người. Dưới đất là các vật dụng như bếp than, chiếc xe đạp cũ, vài bộ quần áo nhàu nát, những chiếc ấm nhôm méo mó và dây nhợ chằng chịt treo đủ thứ lỉnh kỉnh; còn khoảng trống bên cạnh với manh chiếu và chiếc gối đã xỉn màu cuộn tròn lại là chỗ ngủ cho bà cụ gần 70 tuổi ngày ngày đi lượm ve chai.


 


Chồng chị Lan đạp xích lô, thường ngủ ngoài đường; đôi khi về nhà không có chỗ nằm, anh dựng xích lô ngay trước hẻm đánh một giấc tới sáng. Cuộc sống của ba gia đình cộng với người mẹ già và ông cậu đi bán vé số gồm 12 người này gói gọn trong phạm vi chưa đầy 10m2.


  


Khi được hỏi sẽ sinh hoạt, ăn uống ra sao trong không gian chật chội và ẩm mốc như thế, chị Nở  cho phóng viên  biết: "Được như bây giờ là khá lắm rồi đó, trước đây chỉ có túp lều che mưa nắng thôi, mùa mưa thì ướt hết, mùa nắng chỉ che được cái đầu. Chúng tôi thay nhau ngủ, người này ngủ, người kia đi làm. Nấu ăn bằng bếp than nên cũng dễ. Đến bữa, tôi bê bếp ra trước hẻm, nấu xong lại bưng vào cất trong góc. Ăn cơm thì mỗi người cầm một tô kiếm nơi nào mát mẻ hoặc ra ngoài hẻm ngồi". Đó là hoàn cảnh của đại gia đình chị Nở sống bằng nghề lượm rác, bán vé số và làm mướn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lúc nào cũng thế, nghe tới chữ “công an” là người dân giựt mình. Có vẻ như công an là điềm bất tường. Nghĩa là, dân với nhau thì được, hễ dính tới công an là từ bại tới xụi.
Cụ Tú Xương, tức nhà thơ Trần Tế Xương, thời xa xưa có bài 8 câu 7 chữ về chuyện thi rớt, nhưng thời đó là chuyện phép tắc còn nghiêm ngặt. Nhưng thi rớt, cũng là buồn vậy.
Có khi cần dứt bỏ truyền thông bia với rượu, vì những gì hại sức khỏe đều phải giảm thiểu, bởi vì niềm vui bia rượu có khi chỉ vài giờ, nhưng di hại cả một đời, có khi mất mạng.
Trông đẹp, nhưng coi chừng. Không phải chuyện bông hồng có gai. Cũng không phải chuyện nhan sắc giấu dao sau nụ cười. Nơi đây, là chuyện bánh trung thu.
Báo Đất Việt kể rằng người dân xã Xuân Hội, Nghi Xuân, Hà Tĩnh đang khốn đốn vì bị Vietcombank từ chối cho vay vốn đóng tàu lớn sau thảm họa môi trường Formosa.
Bản tin VOV nói, nhà thầu Trung Quốc đã nhận trách nhiệm vụ "hố tử thần" trên đường Trường Sa và hứa sẽ tiến hành sửa chữa trong thời gian tới.
Bạn hãy hình dung rằng, bạn đang đi bộ, thế là có những người chạy theo, nhét tiền vào cặp của bạn… Hiển nhiên đó là thiên đường xã hội chủ nghĩa vậy.
Câu chuyện thấy rõ như ban ngày: tất cả các vụ tiền giả bắt được, đều xuất xứ từ bên Trung Quốc in ra, và lưu hành sang VN.
Thất nghiệp là chuyện nhức nhối... Học xong cử nhân rồi để thất nghiệp là định phận của hàng trăm ngàn sinh viên tốt nghiệp trong khi không ké được ô dù hậu duệ, thế thần, đảng đoàn...
Từ biệt tháng 8, có gì suy nghĩ chăng? Nếu không nghĩ chuyện tương lai, chuyện hiện nay, hẳn là chuyện quá khứ có gì bận lòng hay hoan hỷ?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.