Hôm nay,  

Bán Thịt ‘cậu Ông Trời’

3/28/200400:00:00(View: 5681)
Bạn,
Đây là chuyện của dân nghèo sống bằng nghề bán thịt cóc. Họ trong 1 làng mà đến 90% mưu sinh bằng nghề bán thịt "cậu ông trời" Báo Thanh Niên viết về 1 thanh niên 25 tuổi, nhưng đã có 10 năm trong nghề qua đọan ký sự như sau.
Mới ngoài 25 tuổi, nhưng Kiên đã gắn bó với nghề này hơn 10 năm. Về số lượng cóc anh xẻ thịt thì không thể đếm xuể. Mỗi ngày anh làm thịt chừng 100-150 con, cứ vậy một năm 365 ngày (trừ hơn chục ngày về quê), nhân lên thì khắc biết. Nghề nông cực nhọc, sống bấp bênh, ở quê Kiên, ai cũng mong muốn sống bằng một cái nghề khác. Từ đời ông Kiên, đã có người nghĩ đến việc làm thịt cóc bán, cái loại thịt này, người thành phố tìm mua mà không có, thấy cóc sống thì không dám làm, mà lại có nhu cầu cho việc chữa bệnh. Nghĩ vậy nên cùng thanh niên trong làng, ông của Kiên cắp giỏ đi lên Hà Nội "làm ăn". Nghề sinh nghiệp, dần dà, người trong làng đi bán thịt cóc càng đông lên. Kiên kể, bây giờ, làng Kiên trong 100 nhà đã có hết 90 nhà có người đi bán thịt cóc ở hầu hết tỉnh thành cả nước.
Có khách gọi mua hàng, một bà đứng tuổi, nhà ở đường Trần Cao Vân, Đà Nẵng. Sau chừng 15 phút ngã giá, bà đồng ý mua nửa lạng dăm bông... cóc (chừng 10-15 con sống). Bắt cóc, lôi đồ nghề, các "chuyên gia" mổ xẻ cóc làm thịt ngay tại chỗ. Kiên tiết lộ: "Dạo trước, tụi này làm luôn dăm bông ở nhà mang đi bán, vừa tiện, vừa nhẹ nhàng; nhưng người mua khó tính lắm, họ nghi mình làm không vệ sinh, không đúng thịt cóc, nên bắt phải tận mắt nhìn mình làm cóc", rồi cười hì hì: "Nhưng mấy ai mà coi đâu, họ thấy làm thịt cóc là sợ phát khiếp, chỉ lạng qua lạng lại bên ngoài thôi! Chủ yếu là cái tâm của tụi em, tụi em phải làm thế nào để lần khác người ta thấy mà còn mua. Mọi khâu làm tụi em đều cẩn trọng từng chút một, nhất là nội tạng, vì có những thứ rất độc!" Mà đúng vậy, chủ nhà chỉ nhìn một lúc rồi đi mất dạng, đến khi việc xong lại quay ra nhận "hàng". "Lần đầu tiên thử làm thịt cóc em cũng sợ ghê lắm, nhất là khâu... chặt đầu; nhưng lâu dần thành quen, nghề mưu sinh mà, sợ thì làm thế nào được"- Trần Thị Thúy, một cô gái trạc 18-20 tuổi tâm sự.

Cóc làm sạch, chỉ giữ lại thịt và xương. "Chủ yếu là xương vì thứ này bổ nhất trong con cóc" - Bàn cho biết. Phóng viên chỉ vào tấm bảng nhóm mang theo "Bán con cóc vàng", Kiên cười bảo: "Vì con cóc chữa được nhiều bệnh lắm, thế mới quý, mà đã quý thì chỉ có thể ví như... vàng!".Để có thịt cóc bán, cả nhóm phải "đặt hàng" tận ngoài Hà Nội, ở đó có đầu mối, gửi vào theo đường xe khách, cứ 10 ngày nhận một lần, mỗi lần hàng trăm nghìn con. "Thứ này sức sống cũng yếu lắm, cứ khoảng mươi ngày là chết tiệt hết. Vì vậy mà phải gửi lần lượt như vậy, hết thì gọi ra đặt hàng gửi vào!".

Bạn,
Phóng viên được dắt đến một căn nhà có 2-3 nhóm người đi bán cóc (mỗi nhóm 3 - 4 người) cùng thuê ở. Ở đây, tiếng kêu của lũ cóc yếu ớt, thiếu sinh khí - "Chúng đuối sức rồi đấy chị ạ, mai tụi em ra bến xe nhận hàng mới"- một cô trong nhóm giải thích. Đi hết ngày, cả nhóm 3 người bán được chừng 2 kg dăm bông cóc. Tiền cho 1 kg dăm bông cóc khô là 600 ngàn-700 ngàn đồng mỗi ký chừng 200-300 con tùy độ lớn nhỏ, số tiền công thu được chừng 40 ngàn đồng/người. Mỗi tháng, dành dụm mỗi người cũng gửi về cho gia đình chừng 500 ngàn đồng. Những ngày không bán được gì phải ngồi nhìn cóc nhảy lổm ngổm trong giỏ, có hôm hết tiền thì cùng làm thịt cóc ăn, xa nhà, nhớ quê...

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Sau thời gian tạm lắng trong năm 2003, thị trường đất đai TP.SG lại có chiều nhộn nhịp. Nhộn nhịp ở một số quận mới và ở một số khu vực có dự án rục rịch khởi công. Tình trạng tự phân nhỏ đất nông nghiệp bán giấy tay của giới đầu cơ và người dân đang gia tăng... Báo Tuổi Trẻ viết như sau.
Chuyện xảy ra tại Ngân hàng máu của Bệnh viện Đa khoa Đồng Nai, và Bệnh viện Truyền máu SG. Tại đây, luôn có người bán máu để có tiền sống lang bạt, đi du lịch. Đó là những người cũng có gia đình, nhưng do "thân xác con trai nhưng tâm hồn con gái", thích bỏ nhà đi bụi. "Tài sản" của họ là máu. Ghi nhận của báo Sức Khỏe-Đời Sống như sau.
“Gặp một nạn nhân bị lừa đảo đưa đi Malaysia: Bị bắt, bị giam cầm và... không một xu dính túi.” Đó là nhan đề một bài trên báo Lao Động, kể về hoàn cảnh một thanh niên VN đi “lao động xuất khẩu ở Mã Lai, và rồi bây giờ vêà lại. Chuyện do ký giả Xuân Quang của báo này ghi như sau.
''Đầu nậu kế toán'' chui, đó là cách gọi của dân trong nghề chỉ người kinh doanh dịch vụ kế toán ''chui''. Những người kiếm sống bằng dịch vụ này thường là các kế toán viên có nhiều kinh nghiệm, kể cả kinh nghiệm "lách" các khoản thuế. Khách hàng của họ là các doanh nghiệp tư nhân nhỏ, các cửa hàng đại lý. Báo Pháp Luậr TPSG viết về các đầu nận này như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, mặc dù đến tháng 7/2004, các trường đại học tại VN mới tổ chức kỳ thi tuyển sinh viên vào năm thứ nhất cho niên khóa 2004-2005, nhưng từ đầu năm, các trung tâm luyện thi Đại học đã vận hành hết công suất để thu hút học sinh. Một trong những chiêu để thu tiền học sinh là dịch vụ tổ chức thi thử, dựa theo tuyển tập đề thi mẫu của Bộ Giáo Dục-Đào Tạo CSVN. Phóng viên TNVN đã viết về dịch vụ này tại HN qua đọan ký sự như sau.
Theo báo Người Lao Động, giới văn nghệ trong nước đang bàn tàn xôn xao về một cuộc thi có tên là "Cô Gái Vàng-Tìm Người Giống ca sĩ Mỹ Tâm".Giải nhất 100 triệu đồng cho một phiên bản giống nhất. Báo NLĐ cho biết dư luận chỉ thật sự bắt đầu bùng nổ khi chuyên san Người nổi tiếng - viết tắt là N2T, số ra mắt của tạp chí Điện Ảnh Ngày Nay (thuộc Viện Phim Việt Nam, Bộ Văn hóa-Thông tin) phát hành chính thức trên cả VN vào ngày 18-3-2004. Trong đó có lời rao về cuộc thi này do doanh nghiệp tư nhân Núi Đôi tài trợ. Báo NLĐ viết về cuộc thi như sau.
Tại một làng chài ở Khánh Hòa, có 1 ông già 72 tuổi, nhưng có 60 năm đan thúng chai bán cho ngư dân. Với ông già này, thì "khi nào cửa biển này cạn nước thì nghề này mới thôi". Đó là lời tâm sự mộc mạc của ông Trần Quá. Năm nay 72 tuổi, ông theo nghề từ khi còn là cậu bé 12 tuổi. Vậy là đã 60 năm ông gắn bó với cái nghề truyền thống 3 đời của gia đình.
Theo báo quốc nội, hệ thống sông ngòi chảy qua các thành phố ở Việt Nam đang bị ô nhiễm nặng. Trên địa bàn tỉnh Đồng Nai, mọi chất thải của thành phố Biên Hòa đều đổ về sông Đồng Nai và đã đến lúc con sông này "lâm bệnh" vì chịu không nổi sự ô nhiễm kéo dài. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận về hiện trạng trên sông Đồng Nai qua đoạn ký sự như sau.
Chỉ 3 ngày sau khi báo chí đăng tải hình ảnh các quan chức Sài Gòn dự buổi tiệc thịt gà tại hội nghị khuyến khích tiêu thụ sản phẩm gia cầm, thì tại ngoại thành, gà và trứng gia cầm chưa kiểm dịch đã tái xuất hiện công khai tại các chợ ngoại thành. Nhiều cư dân nội thành đã đến các chợ vùng ven Sài Gòn để mua gà. Phóng viên báo SGGP viết như sau.
Oshin là một danh từ mới khai sinh mấy năm nay, để chỉ các người giúp việc nhà, thời trước ta gọi là người ở, người làm, một việc mà thời phong kiến ông bà mình gọi là "gia nhân." Có một ngôi "chợ oshin" đã khai sinh và hoạt động tấp nập ở Sài Gòn, và được báo Người Lao Động ghi nhận về ngôi chợ dị thường này như sau.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.