Hôm nay,  

Đau Lòng Dân Tộc

05/08/200500:00:00(Xem: 5673)
Tin Việt Nam nổi bật trong mấy ngày cuối tuần lễ đầu của tháng 8 năm 2005, trên các đài phát thanh quốc tế có chương trình tiếng Việt, là tin gần 70 người Việt gốc Miên biểu tình xin tỵ nạn chánh trị ở thủ đô nước Miên là Nam Vang. Tin này bất giác làm nhiều người ngoái nhìn lại quá khứ, nghĩ đến tương lai mà cảm thấy đau lòng dân tộc Việt.

Một, về đồng bào Việt gốc Miên vượt biên tỵ nạn CS. Đài phát thanh Pháp Quốc Hải Ngoại RFI, Tiếng Nói Hoa Kỳ VOA, Á châu Tự do RFA, và BBC của Anh đều đồng loạt loan tin. 67 người Việt gốc Miên, trong đó có 24 vị sư sãi, số còn lại gồm có đàn ông có, đàn ba và trẻ em có, đủ loại, biểu tình bất bạo động trước trụ sở đại diện Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc để xin tỵ nạn. Theo lời của một vị đại diện, số người này bị ngược đãi, bị tước đoạt quyền tự do tu hành, tự do đi lại, tự do học hành, tự do nghiên cứu và thường xuyên bị làm khó dễ và bị đàn áp ở nước nhà VN. Đa số những người Việt gốc Miên này là những người Miên ở các tỉnh đồng bằng Sông Cửu Long còn nhiều người Miên cư ngụ như Trà Vinh, Sóc Trăng, Bạc liêu.

Cuộc biểu tình này xảy ra sau khi nhà cầm quyền Miên-- Thủ Tướng vốn là một sĩ quan của Bộ Đội VC-- đuổi số người Việt gốc Miên vượt biên ra khỏi chùa đã tá túc và không cho ở trên đất Miên nữa. Và trước đó CS Hà Nội có tố cáo một tổ chức người Miên ở Nam Cali Mỹ sách động đồng bào Việt gốc Miên chống CS Hà Nội. Chớ số người biểu tình này đã thực sự đã vượt biên qua Miên trước đây và tạm trú ở một ngôi chùa Miên. Cao Ủy đã thanh lọc xong 59 người, số còn lại chờ cứu xét.

Cuộc biểu tình này cũng xảy ra chỉ sau vài tuần lễ khi nhà cầm quyền Miên dùng hàng trăm cảnh sát cưỡng bức 100 đồng bào Thượng hồi hương VN. Điều đó khiến cho số đồng bào Việt gốc Miên vượt biên này lo ngại cho số phận của mình cũng sẽ giống như đồng bào Thương.

Theo phỏng vấn trực tiếp và phân tích các sự kiện của những đài quốc tế trên thì lý do chánh số đồng bào Việt gốc biên phải trốn chạy CS Hà Nội cũng tương tự như đối với đồng bào Thượng. Tức là bị tước đoạt quyền tự do tín ngưỡng và đất đai.

Hai, nhìn lại quá khứ. Nhớ lại các cuộc vượt biên trong vòng 30 năm của người Việt sau khi CS Hà Nội thống trị nước VN. Bất giác những câu hỏi được nêu lên trong tim óc. Chế độ CS Hà Nội là chế độ gì mà trong vòng 30 năm hơn 3 triệu người Việt bỏ nước ra đi. Các sắc tộc Kinh (Việt), Miên, Hoa, Thượng sống chung nhau suốt bề dày lịch sử đã thành đồng bào Việt, đồng bào Thượng, đồng bào Việt gốc Hoa, gốc Miên, lại chào chế độ bằng chân. Một chế độ hầu như toàn dân ai cũng chịu không nổi -- dù yêu nước, gắn bó với quê cha đất tổ, tiếc nuối mồ mả ông bà cha me thế nào đi nữa đại đa số ai cũng muốn ra đi - trừ đảng viên CS có chức, có quyền, có tiền. Đến đổi Quái Kiệt Trần văn Trạch phải dí dỏm cười ra nước mắt, "ở VN nếu cái cột đèn đi được cũng ra đi".

Một cuộc ra đi hàng triệu người bằng thuyền nan vượt đại dương. Phân nửa đến được bến bờ tự do và khoảng phân nửa chết dưới đáy biển hay trong tay hải tặc. Một cuộc vượt biên vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Việt, đánh động lương tâm Nhân Loại, bàng hoàng thế giới lúc bấy giờ. Tiếng Anh thêm một chữ ghép 'boatpeople', và tiếng Việt, ' thuyền nhân'. Để bớt nguy hiểm cho thuyền nhân, Liên Hiệp Quốc và các nước phải đưa ra chương trình ra đi trong vòng trật tự, bảo lãnh gia đình, HO, buộc hồi hương rồi đi định cư lại, an toàn hơn. Cuộc vượt biên bằng thuyền của người Việt trốn lánh chế độ CS Hà Nội và sự sụp đổ của đế quốc CS Liên xô có thể coi là hai sự kiện lớn của thế giới sử. Sự kiện vẫn còn kéo dài với việc người Thượng vượt biên đợt một trước đây, Mỹ phải dang tay ra đón gần 1.000 người. Và mới đây hàng trăm người Việt gốc Miên lại vượt như tin đã nói trên.

Ba, nghĩ đến tương lai. Nếu hồi CS mới tóm thu được cả nước, chế độ tù cải tạo, đánh tư sản, tống đi kinh tế mới, phân biệt đối xử với người Việt trong chế độ VN Cộng Hòa là đông lực thúc đẩy người Việt vượt biên tìm tự do, thì bây giờ vượt biên là để tránh đàn áp tôn giáo và cưỡng chiếm đất đai do chánh sách trộn dân Xã Hội Chủ Nghĩa với dân Quốc Gia của thời chiến tranh ý thực hệ mà CS Hà Nội cho chủ nghĩa Cộng sản của mình đã thắng. Thâm tâm CS Hà Nội lúc nào vẫn muốn cộng sản hóa đất nước và nhân dân VN, nhuộm màu máu lên Tổ Quốc VN mà họ luôn gọi là Tổ quốc Xã Hội Chủ Nghĩa. Những lời hay ý đẹp, hòa giải dân tộc, đại đoàn kết quốc gia, kiều bào là bộ phận của dân tộc chỉ là những khẩu hiệu dụng danh đạt quả, có tính đầu môi chót lưởi mà thôi. Chuyển sang kinh tế thị trường, đổi mới kinh tế nhưng không đổi mới chánh tri. Xanh vỏ nhưng không cho đỏ lòng. Đổi màu theo xu thế thời đại để ngụy trang như con cắt kè hầu củng cố chế độ độc tài đảng trị và độc chiếm quyền hành cho Đảng CS.
Nhưng chính thâm ý độc tài đảng trị toàn diện ấy là hủy thể của đảng. Nó nhỏ như mũi kim, tận trong sau nhưng là mầm mống của bịnh ung thư giết toàn tế bào, cơ thể, và con người CS. Cái khôn dân gian của người Việt nói chung trong nước, kinh nghiệm phát triển của các tôn giáo VN trong nước thấy điều đó nhờ sống trong chăn thâm niên biết chăn có rận. Nên phong trào đòi tự do tôn giáo, phong trào đồng bào thiểu số, phong trào ly khai đảng, chống đảng, phong trào trí thức, biến điểm thành diện, biến phẩm thành lượng, tạo chất xúc tác cho hóa trình hủy thể CS. Vấn đề nhân quyền và quốc kỳ VN, không còn là một "trở ngại trung tâm" là một "xúc phạm" trong bang giao Hà Nội với Mỹ. Vấn đề nhân quyền đã thành một hủy thể đối với CS Hà Nội. Việc vượt biên tìm tư do còn dài dài. Cuộc đấu tranh chống CS còn dài dài. Đến khi sạch bóng Cộng sản ở nước nhà VN mới thôi.

Bốn và sau cùng, CS Hà Nội thông nhứt giang sơn 30 năm mà không làm lòng dân xích lại gần Đảng một ly nào. Trái lại CS Hà Nội đã chia rẽ dân tộc để trị trên nhiều phương diện, địa phương, nguồn gốc, chánh kiến. Trầm trọng nhứt là chánh sách trộn dân, lấn đất, đối với các sắc tộc thiểu số của CS Hà Nội đã khơi lại thù hằn dân tộc đối với đồng bào Việt gốc Hoa, gốc Miên và gốc Thượng. Điều mà suốt lịch sử, nước VN muốn hàn gắn dù tiến trình lịch sử, cuộc Nam Tiến tất yếu đòi hỏi phải có đụng chạm giữa các sắc dân. Nhưng bao nhà lãnh đạo quốc đã cố gắng hóa giải. Thí dụ như có vị vua Việt phải hy sinh công chúa, "Hai châu Ô Lý vuông ngàn dặm; Một Gái Thuyền quyên đáng mấy mươi." Nhờ thế sau này người Việt nói chung gọi nhau là đồng bào gốc Hoa, gốc Miên v.v. Nhưng CS Hà nội lạiø phá vỡ mối tình đổng bào ấy với người Hoa trong thời CS mới vào mà người Hoa gọi là "Nạn Kiều" và với đồng bào Thượng và Miên gần và mới đây. Ôi đau lòng dân tộc Việt nói chung.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai tháng nữa mới tới Tết nguyên đán Canh Tý (2020) nhưng hàng hóa “ăn Tết, chơi Tết” nhập cảng đã rộn rịp xuất hiện trên thị trường, trong đó hàng Trung Quốc chiếm số lượng lớn
Chùa Hang, còn gọi là Phước Điền tự, là một di tích lịch sử văn hóa cấp quốc gia nằm trên núi Sam (cách cụm di tích chùa Tây An, lăng Thoại Ngọc Hầu, miếu Bà Chúa Xứ khoảng 1km), xưa nay vẫn được xem là điểm đến du lịch tâm linh không thể bỏ qua của du khách khi đến vùng Châu Đốc, theo PetroTimes.vn.
Vụ thu hoạch ốc hương năm nay, người nuôi ở thị xã Sông Cầu (Phú Yên) mừng vì sản lượng cao, thế nhưng giá lại thấp hơn năm trước, thời gian nuôi lại kéo dài nên lãi không là bao, theo Tin24H.
Westminster (Bình Sa)- - Đài Pháp Âm Phật Giáo Toàn Cầu, do Hòa Thượng Thích Thông Hải, Viện Chủ Tu Viện Chơn Không tại Hawaii và Tu Viện An Lạc tại Ventura, California, Phó Chủ Tịch Ngoại Vụ Hội Đồng Điều Hành Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ sáng lập.
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường Viện Việt Học 15355 Brookhurst St., Ste. 222. Thành phố Westminster, CA 92683 vào lúc 2 giờ chiều Chủ Nhật ngày 24 tháng 11 năm 2019, một buổi ra mắt tác phẩm “Người Lính Và Quê Hương” của nhà văn Nhã Giang Thu Tâm đến từ San Jose.
Thành phố Garden Grove xin giới thiệu đến cộng đồng chương trình ‘Black Friday Goes BiGG" nhân dịp những ngày lễ cuối năm sắp đến.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Lấy phương châm “hòa bình, tự vệ” chỉ đạo, chính sách Quốc phòng mới của Việt Nam đã tăng từ 3 lên 4 “không”, đó là: không tham gia liên minh quân sự; không liên kết với nước này để chống nước kia; không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ Việt Nam để chống lại nước khác; không sử dụng vũ lực hoặc đe doạ sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế” .
Buổi cơm tối sum họp cả nhà rất vui vẻ, sau ngày làm việc mệt mỏi nhưng khi cả nhà quây quần bên mân cơm thì tự nhiên khoẻ hẳn laị. Tài lanh miệng khen:
Vân Đồn chỉ là một địa danh nhỏ bé nằm trong vịnh Bái Tử Long, ấy vậy mà xưa nay sử sách nhắc đến còn nhiều hơn cả những vùng rộng lớn trong đất liền, bởi vì nó là một nơi hết sức trọng yếu trong việc giữ gìn lãnh thổ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.