Hôm nay,  

Nhỏ Tím Ơiii (phần 1)

12/11/200700:00:00(Xem: 4538)

Phụng, bạn Xinh gọi điện thoại xuyên bang tâm sự. Phụng nói:
-Bà có hay má con Cảnh mất rồi chưa"
Xinh nói:
-Ủa, vậy hả" đâu hay. Bác mất hồi nào vậy Phụng"
Phụng nói:
-Tháng trứơc. Bây giờ nó còn đau buồn lắm bà ơi.
Xinh nói:
-Sao hổng ai cho tui hay đặng tui đi đưa. Trơì ơi bác cũng sống thọ dữ há, năm nay ít gì cũng hơn chín chục phải hông Phụng" tao nhớ bác trai mất đâu… hồi năm… phải rồi, năm 1973, sau đình chiến một năm, tao nhớ rõ. Mình biết hai bác từ hồi còn học trung học lận mờ. Nhớ hồi đó mỗi lần lại nhà nó, bác hay nấu chè cho mình ăn, nhớ hông"
Phụng nói:
-Làm sao mà quên được, nhứt là chè khoai môn, tới bây giờ mà có khi tao còn nhớ mùi khoai thơm, nếp mướt rượt, màu khoai hơi tím tím, nước cốt dừa trắng tinh, ăn miếng nào đã miếng nấy... nhắc tới bắt thèm! ở đây ai nấu ngon gì ngon cũng hổng làm sao có mùi thơm đó há.
Xinh cừơi:
-Trời ơi, mùi “quê hương” đó bà ơiiii... Ờ nè, bác bịnh sao mà chết vậy"
Phụng nói:
-Thì tiểu đường. Tội nghiệp lắm nghe mậy, bác đã bị cưa mất hết một chân rồi hồi năm ngoái, năm nay đòi cưa thêm chân kia luôn, bác gái nói thôi để cho tôi chết, không cưa xẻ gì nữa hết. Cho tôi về nhà con gái tôi...
Đầu dây bên kia Phụng thút thít, đầu bên nây Xinh cũng thút thít.
Một hồi lâu, Phụng hỉ mũi rột rột rồi tiếp tục kể:
-Bác về nhà gần hai tuần lễ mới đi...
Xinh làm thinh, chảy nước mắt, nhớ ngày nào...
Hồi đó, những năm Trung Học, Xinh ngồi chung bàn với ba “con quĩ”, Phụng, Cảnh và Loan. Bốn đứa bạn ngồi chung bàn mấy năm liên tiếp, thân như chị em, qua lại nhà nhau, Ba Má bạn như Ba Má mình. Mới đó đã mấy chục năm trôi qua. Gia đình Phụng và Cảnh qua Mỹ sống gần nhà nhau, may mắn và vui quá. Loan kẹt lại, mất liên lạc luôn. Xinh hỏi tiếp:
-Đưa bác về nhà rồi sao"
Phụng nói:


-Thì như nằm chờ chết chớ sao. Bác nằm đó, nhắm mắt, mơ mơ, cứ mấy tiếng thì nhét thuốc morphine một lần, có y tá tới thăm mỗi ngày. Bác chết từ từ bà ơi, từ ngón chân đi lên. Tao cũng qua thăm vài lần. cả gần hai tuần lễ hổng ăn hổng uống, chỉ nhét thuốc thôi Ngày cuối cùng thấy Cảnh nó khóc quá tao ở lại với nó. Tao rờ trán bác thấy nóng hừng hực như toát lửa, bàn chân thì tím đỏ hết trơn mấy ngón rồi. Cô y tá nói chắc bác không qua khỏi đêm đó đâu. Mầy biết hông tao hiểu rõ ràng câu nói “ngừơi hấp hối thở lấy hơi lên” rồi. Mỗi lần hớp không khí vô là mỗi lần khó khăn. Đêm đó Cảnh ngồi canh chừng chắc mệt mõi quá vô phòng ngả lưng một chút, tao cũng chập chờn chập chờn rồi ngồi dậy đi tiểu, ngang phòng bác thì hoàn toàn im lặng, không nghe tiếng thở lấy hơi lên của bác nữa. Tao vô giường thăm thì bác đã ngưng thở rồi, miệng còn há hốc. Tiếng nhạc êm dịu từ máy thâu băng văng vẵng, cả mấy ngày toàn nghe những bản nhạc vàng hồi xưa bác thích, như bản Tàu đêm năm cũ, Tấm ảnh ngày xưa, Quán nửa khuya, Tiễn người đi, Anh cho em mùa xuân, toàn là những bản mình cũng thích đó, nhớ hông Xinh"…. Bác dặn nhỏ Cảnh cứ để nhạc cho bác nghe vậy đó cho bác đở đau đớn.
Tao rờ mặt bác, rờ mũi bác, để tay lên ngực bác, biết bác đi rồi, tao mới gở cặp mắt kiếng ra đem rửa cho sạch sẽ rồi mang trở vô cho bác. Tội nghiệp bác lắm nghe mậy, hồi còn tỉnh bác có dặn khi bác tắt thở thì nhớ mang kiếng cho bác đặng bác thấy đường mà tìm chồng bác!
Tao vô kêu Cảnh thức dậy, nó khóc quá... tao kêu nó lấy quần áo thay cho bác, lấy khăn nhúng nứơc lau mặt cho bác, mầy bíêt sao hông, con qủi Cảnh nó sợ, nó lấy bộ đồ đưa cho tao, lấy khăn đưa cho tao rồi đứng xa xa ngó. Hể tao ra khỏi phòng thì nó cũng kiếm cớ ra khỏi phòng, tao trở vô nó mới trở vô, tao hỏi nó -bộ mầy.... """ nó gật đầu, nói –tao sợ ma.
Xinh đang khóc bổng ré lên cười:
-Trời đất. Con chằng tinh đó mà sợ ma hả"
Phụng cũng cừơi, vừa cười vừa hít mũi sột soạt:
-Vậy mới nói. Nó nói nó sợ ma lắm, bây giờ má nó chết rồi nó càng sợ hơn. Nhà nó có một mình, con cái đi hết rồi, cũng tội nghiệp. Tao phải ở đó lo cho xong xuôi. Nó làm tao nhớ hồi đó nó hay chọc nhỏ hàng xóm, má nhỏ đó mới chết, nó hổng dám ngủ ở nhà, cứ qua nhà Cảnh ngủ cả tháng, bị tụi mình hoỉ Má mầy chớ ai xa lạ đâu mà mầy sợ" nó nói má còn sống thì là Má, tuị mình đớp liền, rồi khi MÁ chết thì bỏ bớt dấu sắc, trở thành MA hả", nó gật đầu. Nhớ hông"
Xinh nói:
-Sao hổng nhớ. Nhỏ tên Tím đó mờ. Cái tên đặc biệt. Hổng biết giờ nó ở đâu ra sao hén.
Phụng thở dài:
-Khi nào có dịp tao, mầy, con Cảnh phải về kiếm tụi nó...
Xinh nói:
-Ờ...
Thế rồi hai người bạn thân nhắc về “con nhỏ Tím”...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.