Hôm nay,  

Thơ Thơ

14/11/200500:00:00(Xem: 7232)
Chia Tình

Trong mơ, ta thoáng thấy em
Mang hình hài một cánh chim lạc đàn
Thấy em mười ngón tay đan
Nhìn trời mây với ngút ngàn đơn cô.
Vì em, ta dựng đài thơ
Bằng tình yêu muộn giữa mùa tìm nhau
Vì em, ta bắc nhịp cầu
Nối quê hương với trăng sao xứ người
Ta trao nhau những nụ cười
Những vuông da, những mảnh đời mốc meo
Những công viên cũ tịch liêu
Những vang vọng khổ, đói nghèo quê hương
Xót từng bé gái ăn sương
Phóng tình lên mạng lưới buôn toàn cầu
Xót từng em nhỏ chăn trâu
Nhà nghèo, mù chữ, tô màu đời đen
Xót từng chiến hữu, đêm đêm
Trong buồng giam lạnh mơ đèn tự do
Mơ non sông đổi thay cờ
Cho miền đất Mẹ ấm no phú cường.
Trao quê hương nửa tình thương
Còn kia một nửa, đong lường cho em.

Lưu Thái Dzo

*

Mai Anh Chết

Mai anh chết xin em đừng vuốt mắt
Để một ngày anh sẽ thấy quê hương
Trên dương thế lạc loài không tổ quốc
Thì cần chi địa ngục với thiên đường
Mai anh chết em cũng đừng thương tiếc
Vì trần gian anh tủi nhục lâu rồi
Tên lãng tử một đời không sự nghiệp
Sống một ngày chỉ làm khổ em thôi
Mai anh chết xin em đừng than khóc
Nước mắt buồn sẽ nhạt phấn phai son
Môi sẽ lạnh vì hơi vào trong tóc
Bờ mi đen nét kẻ sẽ không còn
Mai anh chết xin em đừng hương khói
Hồn ma anh xiêu lạc bốn phương trời
Sẽ ở lại những nơi nào tăm tối
Những nơi nào không một kẻ rong chơi
Mai anh chết em cũng đừng kể lể
Chuyện đời anh em chẳng biết bao giờ
Anh xin lỗi, anh một người như thế
Một con người không đáng để em mơ.

Trần Trung Đạo

*

Bài Thơ Cho Em, Cô Dâu Xứ Lạ

(Gởi đến những người con gái Việt Nam vô cùng tội nghiệp)

Em có buồn không, chiều nay mưa xám
Mưa phủ đường mây, kín nẻo chân trời
Chân trời đó, có má hồng nắng rám
Có bến sông xanh bên lở, bên bồi
Có mái nhà xưa, đơn sơ, khiêm tốn
Nằm dưới rặng dừa, gốc mận, hàng tre
Có bữa cơm chiều, thiếu khoai, thiếu sắn
Nhưng đủ mẹ cha, thân quyến, bạn bè
Có cội mai già, nụ xanh tháng Chạp
Nở vàng hoa vào đúng phút giao thừa
Mẹ thắp nhang, khói như lòng, tan tác
Cầu cho em, đất lạ, chuyến đò mưa...
Và có những chiều thằng Ba, con Bốn
Nhớ thương em, ra ngõ đứng mong chờ
Ba tiều tụy trên luống cày, nhát cuốc
Xót em lạc loài, đất khách bơ vơ
Em có buồn không, cô dâu xứ lạ"
Ngôn ngữ nước người ngọng nghịu đầu môi...
Chồng bên cạnh nhưng lòng xa nhau quá
Đêm trắng, ngày đen, cay đắng, dập vùi!
Em, đã đủ!!! Kià, môi khô, mặt tái
Chân tay em nứt nẻ vết thương đời
Kìa, thể xác héo hon vì oan trái
Kià, tinh thần hoảng loạn cánh hoa rơi!!!
Hiên nhà cũ, mẹ vẫn nhìn mây trắng
Mây rong chơi, chim én khóc trong lồng
Mẹ lau vội lệ buồn trên hố mắt
Gọi tên em hoài, em có nghe không"""

Ngô Minh Hằng

*

Ý Bên Song Tù

Trăng nghiêng nửa ánh khuyên vàng
Trong song cửa sắt- muỗi than khóc đời
Ta ngồi im, mắt xa xôi
Phương Nam khuất lối- mây trôi chậm buồn
Bước đời mưa gió bão tuôn
Áo em còn trắng- ý vương nghĩa tình
Tuổi tên đường bước gập ghềnh
Tình xa ý nhớ mênh mênh nỗi niềm
Đêm trăn trở- giấc muộn phiền
Trăng nghiêng nửa ánh, chở chuyên dạ đời
Trong mơ còn thấy nụ cười
Em lùa tóc xõa gọi mời chi em
Máu nào chung một nguồn tim
Đếm thầm thương nhớ- từng đêm lưu đày

Thy Lan Thảo

*

Vội Vàng

Ta yêu em đâu phải vì em đẹp,
Cũng không yêu em vì cớ em giàu.
Cuộc sống lứa đôi cần chữ "thương nhau”
Em đã kiêu hãnh khước từ tất cả.
Mới quấn quít sao bỗng dưng xa lạ"
Ôi! Cuộc đời bao nghịch lý chua cay,
Mộng vỡ tan rồi! Biết trách ai đây"
Ta tự trách: tình đặt không đúng chỗ,
Không đúng người, mà vội vàng thố lộ,
Em cười cợt ư! Em quá vô tình!
Tương lai dài- đường rộng- bước thênh thênh,
Mong em vẫn sống vui và hạnh phúc.
Nếu nói mất: Ta đã nhiều lần mất,
Mất nước, nhà, mất tất cả: chia xa.
Đối với người, ta không sống điêu ngoa,
Sao cứ mãi đi tìm chân hạnh phúc"
Nuốt nghẹn vào lòng: Đớn đau, tủi cực!
Vội vàng chi! Em hỡi! Vội vàng chi!
Ta trở về. Nhẩm đếm bước em đi!

Hoàng Yến

*

Con Tàu - Sân Ga

Hay tôi làm một con tàu
Ngược xuôi - xuôi ngược giữa màu thời không
Mà đường nay mãi song song
Có nên một chút rối lòng phương xa.
Hay tôi làm một sân ga
Đón ai - ai tiến trăng tà thu sương
Quay lưng giấu nụ cười buồn
Bước chân theo ánh tà dương cõi người.
Đường mây soải cánh chim trời
Đường trần phím nhạc rã rời dây tơ
Người đi tóc rối ơ hờ
Phổ cung tÿ nạn nửa tờ du ca.
Tôi con tàu - tôi sân ga
Nửa khuya nghe tiếng thiết tha gọi mời
Thu phong lạc diệp tơi bời
Mưa đêm viễn xứ ru lời cố hương.

Nguyễn Song Anh

*

Xa Cách

Bởi yêu em cho anh nhiều thương nhớ
Hoàng hôn về bóng ngả gọi tên em
Nụ hôn xưa ngọt mãi cánh môi mềm
Anh ngây ngất say sưa hình bóng ấy.
Bởi yêu em nên lòng anh khờ dại
Tự hỏi mình sao ta lại quá yêu
Bởi vì em tình cảm thật quá nhiều
Anh mong ước để tình yêu sâu đậm mãi.
Bởi yêu em lòng anh luôn chờ đợi
Trắng đêm trường không ngủ để làm thơ
Anh dệt tình bằng cả mộng cả mơ
Để anh được đẹp tình nơi đất khách
Bởi yêu em tình anh như lỗi hẹn
Giữa đất người buồn nhớ chỉ mình anh
Ánh trăng khuya còn vương vấn trên cành
Trăng vàng úa mờ soi đường phố vắng
Bởi yêu em anh không quên giọng hát
Nhớ ngày nào anh ngồi hát bên em
Bao nhiêu tình với cử chỉ thân quen
Giờ xa cách bao giờ anh gặp lại.

Thu Hà

*

Phải Không Em"

Em có cả một mùa Xuân trước mặt
Có Thu xanh lá biếc ngủ trong hồn
Nắng Hạ hồng thẹn đỏ má hoàng hôn
Và Đông trắng long lanh ngời mắt tuyết

Em tiên nữ nên bốn mùa diễm tuyệt
Tôi ngẩn ngơ từng nét vẽ thiên đường
Thì ngập ngừng là hối hả nhanh hơn
Tim tôi đấy, cửa vào trăm cánh mở

Mời em thế nghĩa là lòng trộm nhớ
Dấu vân hài, ngọc giát, cánh sen tươi
Nhưng xin em bước nhẹ kẻo hồn tôi
Tan vỡ mất dưới bàn chân quyền lực!

Biết không em, đêm vẫn dài thao thức
Giấc mê cuồng ngào ngạt phấn hương say
Xin một lần tình bát ngát cung mây
Cho rực rỡ xanh màu trăng huyền thoại

Thì đúng thế, bỗng nhiên tôi khờ dại
Khi em cười nửa nụ, nét vương phi
Hơn là yêu, hình như cả cuồng si
Tôi tự nhủ : Có đâu là quá đáng!

Phải không em" Hay là tôi lãng mạn
Vườn địa đàng hoang tưởng bước chân mê"
Thú thật với em, tôi lạc đường về
Và em nhỉ, vẫn không là quá đáng!

Phải không em" Một vầng trăng ngọc nạm!

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Lá Thư Về Huế

Tui biết ngoài miền(*) bậu đợi cánh chim xanh
Mang lại tin lành của người ngàn dặm ngái
Thắp một tuần hương vọng mười phương bậu vái
Cho kẻ xa nhà mau trở lại quê hương
Có thuở đời mô Eng với ả đương thương
Tạm cách đôi đường mà tình thương nỏ sợ(**)
Ánh sáng phồn hoa tạng lòa nơi phố chợ
Ai bảo chưa hề quyến dỗ khách thiêu thân!
Bước tới ni bấn loạn cả tâm thần
Cuộc sống quay cuồng như tuồng chong chóng lượn
Phải đuổi xua ngay những tình vay, ý mượn
Để vượt theo đà tiến tới với người ta
Chừ tả răng ra tất cả vẻ nguy nga
Đô thị Sàigòn hòn minh châu bất diệt
Vô thấu miền Nam mì càng yêu người Việt(***)
Nhưng cũng lại càng thương nhớ Huế Trung nguyên
Thiếu một sông Hương với sáu nhịp Trường Tiền
Vành nón bài thơ nghiêng nghiêng duyên ngày bốn bận
Áo trắng líu lo ngàn o như rứa lận
Mui mã lên hương, phổi nở, dáng đi thanh
Thiếu một Ngự Bình sau méo trước tròn vanh
Nước mắm chan canh, bánh bèo chèo mấy chục
An Cựu điềm trời hễ mưa trong nắng đục
Lăng tẩm, chùa chiền thúc giục gót nhàn tâm
Nhớ quá đi thôi, dào dạt ý tình câm
Nhắn bậu kiên tâm chờ tui ngày tái hợp
Mai mốt tìm về giữa lòng quê thắm ngợp
Sẽ viết trăm bài thơ Huế đẹp hơn ri...

Thanh Thanh

(*) Miềng: Mình (ngoài miềng: ngoài mình) - (**) Nỏ: không, chẳng (nỏ sợ: không sợ) - (***) Mì: mới (có ăn mì no chớ: có ăn mới no chớ) Đây là những tiếng thổ ngữ Huế.

*

Việt Cộng Giựt Mình

Chỉ trong một tuần từ thứ Hai 31.10 đến 4.11.05, cộng đồng người Việt Tự Do tại Úc Châu tÿ nạn Cộng sản đã biểu tình 3 lần để chống bọn văn công Việt Cộng sang Úc tuyên truyền bịp với chương trình “Duyên Dáng Việt Nam” do tên Nguyễn Công Khế tổng biên tập báo Thanh Niên tổ chức ở Canberra và Sydney, đồng thời tại Bankstown bọn Việt cộng nằm vùng cũng tổ chức cho văn công Việt Cộng trình diễn - vào những ngày làm việc (tại Canberra Theatre ngày 31.10.05 với trên 2000 người tham dự; tại Sydney Town Hall ngày 02.11.05 với trên 15,000 người tham dự; tại Bankstown Town Hall với trên 13,000 người tham dự - chưa kể ở Melbourne ngày 6.11.05 có hơn 2000 người tham dự). Thấy khí thế ngất trời trong các cuộc biểu tình trên, Cô Gia tôi viết bài này.

Chỉ một tuần, ba trận biểu tình,
Người đi chống Cộng mấy mươi nghìn.
Làm phường nghệ sĩ Vi Xi khiếp,
Khiến đám văn công Việt Cộng kinh.
Ai nấy nghe tin đều ủng hộ,
Người nào biết chuyện cũng hoan nghinh.
Nhưng riêng thủ tướng Phan Văn Khải,
Với bọn Cộng nô đã giựt mình!

Cô Gia

*

Âm Mưu Của Việt Cộng

“Duyên Dáng Việt Nam” đến Úc châu,
Là điều Việt Cộng tính từ lâu:
Bày trò móc nối hòng ra mặt,
Mượn cớ giao lưu để xuất đầu.(*)
Cổ động tay sai bằng thủ đoạn,
Tuyên truyền ngoại quốc với mưu cầu
Vơ tiền viện trợ thêm đầy túi,
Hải ngoại ra tay triệt hạ mau.

Thái Châu

*

Khí Thế

Ôi "Duyên Dáng", ai ngờ toàn mặt mốc
Cả một bầy lũ lượt kéo sang đây
Tưởng oai phong, chỉ một đám bầy hầy
Từ Cán Ngố đến văn công một loại

Tưởng lừa bịp được Cộng Đồng Hải Ngoại
Có ngờ đâu phải chuốc lấy bẽ bàng
Lũ tôi đòi luồn lọt cũng dở dang
Đi bên "Đó", về bên "Đây" lỡ bộ

Ai thấy chăng triệu mảnh đời loang lở
Bởi Sói Lang cùng lũ ngợm cầm quyền
Cả một bầy muông thú, giấc đông miên
Bừng mắt dậy, cảnh phù vân giả tạo

Tâm hèn nhược, quắt quay vì cơm áo
Nên cúi đầu, nuốt nhục kiếp "bưng bô"
Mở mắt to, nhìn khí thế vô bờ
Tiếng gào thét từng trái tim nhân bản

Những trái tim trên dòng đời ly tán
Sẽ kết đoàn về tái tạo quê hương
Bằng chân tình, bằng ánh lửa yêu thương
Cùng dân tộc đánh tan loài công phỉ

Phạm Thanh Phương

*

"Duyên Dáng Việt Nam"

Tên đặt nghe kêu thật mỹ miều
Để che bản chất cáo thành miêu
Chương trình hỗn tạp không cần "lúi"
Văn hoá ngoại lai bắt chước "tiều"
Trình diễn múa ca vài nhái "bén"
Phô trương mời mọc mấy cô "chiêu"
Đồng bào tố giác mưu thâm độc:
"Thả tép bắt tôm" móc ruột "kiều".

Lâm Hoài Vũ

* lúi = tiền * tiều = tầu chệt * mấy cô chiêu = mấy cô thời trang tháp tùng * kiều = việt kiều = một số người được bọn vẹm cho đi lao động hải ngoại để trả nợ

*

Ý Tôi

Hoan hô mục “Hương Giáo Đề Thơ”
Đọc mục này không phí thời giờ
Lời hay, ý đẹp nên học hỏi
Rút ra bài học chớ đợi chờ...!

Suy Gẫm

*

Chính Nghĩa Ca

(Kính tặng quý Thi hữu trong Nhóm“Thơ Chiến Đấu”)

Chiến hữu lưu vong trải ý thơ
Vần thơ tuyệt tác có ai ngờ!
Tâm hùng lấp biển san cường bạo
Chí cả dời non dựng ước mơ
Nữ kiệt trung trinh đành gánh vác
Anh hùng thất thế phải sa cơ
Xứ người luyện kiếm thề quang phục
Chính nghĩa giương cao rạng lá cờ.

Lâm Hoài Vũ

*

Chính Nghĩa Ca Hai

(Kính hoạ vận bài Chính Nghĩa Ca của Lâm Hoài Vũ đại gia)

Súng đã lên nòng qua áng Thơ
Lên giàn nhả đạn nổ không ngờ
Liên thanh xối xả trừ gian tặc
Kết vận dạt dào gợi ý mơ
Dâng hiến Trai hùng Giòng Lạc Việt
Kiên trung Gái đảm Giống Âu Cơ
Dù bao chướng ngại không sờn chí
Quyết diệt Tam Vô phất ngọn Cờ

Cao Trí Dũng

*

"Thi Sĩ" Quốc Doanh

"Thi sĩ" quốc doanh: khốn kiếp anh!
Bưng bô hứng phẩn, mộng hư danh
Lệnh "phi chính trị" anh tuân giữ
Thuyết "bất thần linh" chị thực hành
Học cạn hiểu nông, phường qủy đỏ
Nói bừa viết bậy, bọn lầu xanh
Mặc bây cứ bán hồn cho qủy
Âm phủ dầu sôi ắt để dành!

TCY

*

Giải Thể Cộng Nô

(Kính thán phục đồng bào VN ở Úc Châu)

Đất Úc sục sôi bãi chiến trường,
Cờ Vàng Sọc Đỏ lộng muôn phương.
Văn công Cộng Sản mày ngơ ngác,
Khí phách Quốc Gia chí tỏ tường.
"Duyên Dáng" lấp che muôn tội ác,
"Biểu Tình" thể hiện một tình thương.
Yêu sông yêu núi yêu nòi giống,
Giải thể vong nô, quyết xuống đường.

Ngô Phủ

*

Lên Đường

Kính họa bài Giải Thể Cộng Nô cuả đại gia Ngô Phủ, để bầy tỏ lòng hãnh diện trước tinh thần chiến đấu của đồng bào VN ở Úc Châu và qúy chiến hữu của chúng tôi.

Dân ta tại Úc tỏ can trường
Tiếng dội oai hùng khắp bốn phương
Chủ nghĩa Vô thần chờ giẫy chết
Thế cờ Tự chủ đã phân tường
Nhân Quyền giành lại vơi niềm hận
Tín Ngưỡng đòi về hàn vết thương
Thời điểm tới rồi anh cùng chị,
Chen vai sẻ gánh hãy lên đường.

Phạm Hoài Việt

*

Đồng Tiến

Hưởng ứng Ngô Phủ đại gia, tác giả bài Giải Thể Vong Nô, để kính tặng đồng bào Việt Nam ở Úc.

Chiến trường chống cộng dẫu gian nan
Nhẫn nhục mài gươm dưới ánh vàng
Nhất chí kiên trì vây đảng cộng
Đồng tâm dũng cảm giúp dân Nam
Quê nhà nghĩa sĩ xây quân ngũ
Đất khách hùng binh lập chiến đoàn
Đồng tiến: người người cùng diệt cộng
Toàn dân hưởng trọn giấc mơ vàng!

Trần Chiêu Yên

*

"Cả Kêu Duyên Dáng Việt Nam"

"Văn Công Duyên Dáng Việt Nam" ơi!
Dòng máu Rồng Tiên chạy khắp người,
Xin chớ quên nguồn, quên cội rễ,
Hùa theo Bác Đảng lũ vong nòi.

Hãy mạnh dạn lên! Hãy thét vang!
Xé phanh Cờ Đỏ giặc Sao Vàng.
Quay về chính nghĩa xây Dân Chủ,
Đừng để dịp may phải lỡ làng.

Hãy hài tội lỗi bọn vô thần,
Mạnh, Khải, Dũng, Lương ... đám chó săn.
Thờ lạy thằng Tàu dâng đất cát,
Làm cho Nhục quốc, Nhục toàn dân.

Hãy hài tội lỗi đảng ma đầu,
Giết hại đồng bào chẳng xót đau.
Đem xích, đem xiềng, dao búa trị,
Để riêng an hưởng cảnh sang giàu.

Hãy hài muôn tội chúng gây ra.
Ba chục năm rồi quá xót xa.
Cả nước bần cùng than đói rách,
Giang san run rẩy trước can qua.

Hỡi ai con cháu giống Tiên Rồng,
Xin hãy vùng lên cứu núi sông!
Dương ngọn Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ
Muôn đời bia tạc sử ghi công.

Ngô Phủ

*

Khôn

Khôn theo bợ đít bọn thằng Tàu
Khôn xúi anh em chém giết nhau
Khôn rước Tam vô thờ Các-Mác
Khôn theo Chủ Nghĩa lạy thằng Mao
Khôn đem gái bán làm nô lệ
Khôn lấy tiền xây cất ngục, lao
Khôn sáu mươi năm thằng Bác Đảng
Khôn nhìn Nhục Nước chẳng hề đau

TamThang3

*

Sóng Thù Vùi Xác Mộng

Tuổi xanh xây mộng đẹp cho mình
Trên những điêu tàn thuở chiến chinh
Bỗng lớp sóng thù vùi xác mộng
Khi chưa kịp giấu mảnh chân hình.
Lớp sóng thù sôi xóa lối đi
Của người thục nữ nhớ câu thề
Quay nhìn lần cuối người yêu chết
Viên đạn báo thù đã thỏa thê.
Lớp sóng thù lan khắp phố phường
Vùi từng xác mộng thuở yêu đương
Lâu đài hạnh phúc giương cờ trắng
Khi bánh xe tăng nghiến nát đường
Lớp sóng thù lan tận xóm làng
Vùi từng xác mộng thuở đi hoang
Mong về giữ lấy lề gia phả
Lệnh mới truyền rao bắt đổi vùng.
Lớp sóng thù lan ngập trại tù
Vùi từng xác mộng, liệm tâm tư
Quan tài nhân đạo sơn màu máu
Năm, tháng chưa tan bọt sóng thù.

Lưu Thái Dzo

*

Tiền Đâu “Bác Đảng Ta” Chơi Bảnh

Lúc được tin thì chuyện đã rồi,
“Cộng đồng chúng nó sẵn sàng chơi...”
Vé in xong hết: Không sao bán,
Thiệp ký tất ngay chẳng thể mời.
Tụi Úc hỏi nhiều câu độc quá,
Người dân gài những chuyện quê thôi.
“Tiền đâu Bác Đảng ta” chơi bảnh,”
Ai nỡ nhẫn tâm “dô” đó ngồi”.

*

Vé Hát Đều “Phi” Hết

Viết về chuyện VC tặng vé vô coi "Duyên Dáng” trong chuyến lưu diễn ở Úc, vào đầu tháng 11/2005

Chẳng bán “son” mà chẳng bán “seo”,
“Đảng ta” chơi “bạo” thiệt tình ngheo.
Không vầy khó thể... “tăng uy tín”,
Có thế may ra... “giảm đói nghèo”.
Cả nước tuy lâm vào khốn khó,
Toàn dân dẫu phải cứ gieo neo.
Nhưng nhờ mấy cái trò “dơ dáy”...
“Bác đảng ta” mới đỡ mốc meo.

“Bác đảng ta” mới đỡ mốc meo,
Và tăng “duyên dáng” thiệt bồ tèo.
Ba con “người mẫu” vừa tươi tắn,
Mấy mợ “tiếp viên” đỡ bủng beo.
“Khán giả” đến coi thôi thắc mắc,
“Quan viên” vô dự - hết vằn vèo.
Kỳ này vé hát đều “phi” hết,
Chẳng bán “son” mà chẳng bán “seo”.

*

Thằng Điếm Đứng Đường

Mẹ cái thằng "ca sởi" ẩm ương,
Hồi này sao thấy khó mà thương.
Tuy không nỡ ví phường vô loại,(*)
Ngặt hết còn tin đứa bất thường.
Nó đã đánh lừa người tÿ nạn,
Y đang phản bội kẻ đồng hương.
Đêm rồi thấy nó ra sân khấu,
Thiệt giống như thằng điếm đứng đường.

(*) Xướng ca vô loại.

*

Tội Nghiệp Cha Con Chúng Quá Trời

Kính họa vận bài “Người Việt Úc Châu Biết Quá Rồi” của Cô Gia đại gia ở mục “Thơ thẩn mà chơi” trong SGT số 436 viết về việc tên Khế, trưởng ban tổ chức “Duyên Dáng VN” viện lý do tàm xàm để biện hộ cho việc tặng vé vào xem chương trình này ở Úc. Nội dung bài này đứa Nam Man viết lại lời tâm sự của một anh bạn cùng trở lại Úc trên chuyến bay của Việt Nam Airline từ Tân Sơn Nhất vào chiều ngày 29.10.05 và đến Sydney sáng ngày 30.10.05.

Tội nghiệp cha con chúng quá trời,
Nhưng tao từ chối khéo cho rồi.
Hay ho gì đó mang đầu tới,
Nhục nhã thế này vác mặt coi.
Bữa trước "mụ thày" kia đã nhắc,
Giờ đây "thằng cớm" vẫn còn mời.
Chờ tao kể tiếp thêm vài chuyện...
Chắc chắn mầy nghe chán chết thôi.

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 12 sắp đến năm nay 2019, là tháng cuối cùng trước khi Hiệp Ước Thành Đô được áp dụng. Năm tới, 2020, Việt Nam sẽ chánh thức do Nhà cầm quyền Tàu Cộng kiểm soát …... Con đường đấu tranh để Việt Nam thoát khỏi quỷ đạo Cộng Sản Tàu e rằng bế tắc!
Lời Tòa Soạn: Họa sĩ Duy Thanh vừa từ trần vào giờ 9:30 PM, đêm Chủ Nhật 24/11/2019 tại bệnh viện General Hospital San Francisco, tại thành phố San Francisco, California.
Trong khi nhiều người Trung Quốc nhờ công dân Việt Nam đứng tên lập công ty, bơm tiền mua nhà đất ào ạt tại các thành phố du lịch ven biển, xem như đầu tư bất động sản và xây khu nghỉ dưỡng… một số công ty khác lặng lẽ thâu tóm, mua lại nhiều công ty Việt Nam để nắm chặt cổ họng nền kinh tế Việt…
Tội phạm Trung Quốc đóng giả cảnh sát, công tố viên để lừa đảo trực tuyến chuyển hướng sang Đông Nam Á khi bị trấn áp tại quê nhà.
COPENHAGEN - Đan Mạch nhận trọng trách dẫn đầu kế hoạch huấn luyện không tác chiến tại Iraq từ cuối năm 2020.
Theo báo cáo mới nhất của Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI), các hãng sản xuất xe hơi Mỹ trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của tin tặc trong năm 2018.
Tăng sĩ Phật Giáo Thiền Tông Gregory Filson đang đạp xe xuyên qua nước Mỹ trong một nỗ lực nối kết với đất mẹ và nâng cao ý thức về bệnh Alzheimer’s.
Cảnh Sát Tiểu Bang Massachussetts trở thành đơn vị đầu tiên thử nghiệm Spot, một loại robot chó, được chế tạo bởi Boston Dynamics, để tham gia các đơn vị tháo dỡ bom.
Giá nhà tại 20 thành phố Hoa Kỳ đã tăng cao hơn dự kiến trong tháng 9, cho thấy tín hiệu rằng giá trị nhà đang ổn định ở mức cao, và nhu cầu nhà ở vẫn cao. Đây là đợt tăng giá đầu tiên kể từ năm 2018.
Ronna McDaniel – Chủ Tịch Uy Ban Quốc Gia Đảng Cộng Hòa (RNC)- đã tuyên bố hôm 26/11 rằng: hành động đầu tiên của tỉ phú Michael Bloomberg khi chính thức tuyên bố tranh cử ửng viên tổng thống đảng Dân Chủ không khác nào cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.