Hôm nay,  

Ước Gì

24/09/200800:00:00(Xem: 146632)
Lê Viết Quang là tác giả đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài mới của ông lần này là một chuyện tình cảm nhẹ nhàng vào buổi đầu tị nạn.

***

Nghề của hắn là cắt thịt bò bỏ lên cái dây xích bằng nhôm chạy kót két vào bên trong cho người ta đóng hộp. Nhiệt độ xung quanh lúc nào cũng lạnh, nên tay chân phải hoạt động liên miên. Cũng may là hồi mới sang Mỹ quen được ông mục sư người Việt. Chả biết sao mà ổng biết được gia đình hắn mới sang định cư. Ông đi với vài người đến thăm và mời gia đình hắn đi nhà thờ rồi "trước lạ sau quen." Hễ có dịp nói chuyện với ai là mẹ hắn luôn lời kể ơn ông mục sư không ngớt: "Quý hóa nắm ông bà ạ, mình mới sang có biết tiếng anh tiếng em cái khỉ gì đâu. Trăm việc nà do ông ấy no cả! Cháu Sinh nhà lày được vào hãng bò nàm nà nhờ ông ấy đấy... "

Cắt thịt bò chừng hai tuần là hắn đã thấy thấm, hai cái tay như có ai đập vào thịt vào xương. Trong hãng có hai ông cai Việt Nam, nhưng xem ra chẳng giúp hắn được chi, lại hay chắp tay sau đít đi tới đi lui sau lưng hắn và mấy thằng Mễ, sẵn sàng quát tháo ầm lên khi có ai lỡ làm sai. Có lần ngồi ăn trưa, một ông già người Việt tóc bạc xem vẻ mặt khắc khổ, nhưng lại có nụ cười hiền từ đến bên hỏi chuyện và nói với hắn: "Cháu còn trẻ nên đi học để sau này tìm được việc khá hơn. Già như bác thì phải chịu." Hắn nghe không để ý mấy, nhưng đêm về cái đau của hai cánh tay làm cho hắn nhớ câu nói của ông già người Việt lúc ăn trưa.

Nên hơn nửa năm nay, ngày đi làm và một tuần hai tối hắn đi học, nhưng tối nào hắn cũng đến thư viện để làm bài, và ngồi ở cái bàn ít ai lai vãng đến. Mà lạ, cái bàn đặt ở một góc vắng vẻ thế nhưng lại chẳng ai ngồi, lần nào hắn đến cái bàn ấy cũng trống trơn.

Tay nàng cầm mấy quyển sách, đang bận rộn tiếp chuyện với mấy người khách cạnh cái bàn dài đối diện với chỗ nàng hay ngồi, chắc là nàng đang làm biên nhận cho mấy học sinh đang mượn sách. Chân hắn bước thẳng đến cái bàn quen thuộc ở góc thư viện nhưng mắt hắn vẫn chăm chú vào gương mặt trắng có chiếc mũi cao, đôi môi mỏng để lộ một hàm răng trắng tinh trong nụ cười quyển rũ của nàng. Suýt nữa thì hắn tông phải một người đang đi ngược chiều với hắn. Hắn giật mình, cười, đưa tay ra dấu nói lời xin lỗi.

Vứt cái cặp da xuống nền thảm bên cạnh chân ghế, hắn ngồi xuống, tay rà con chuột, cái mũi tên di động vô định trên màn ảnh một lúc trước khi hắn bấm vào cái ai-con có cái chữ e to. Hắn cúi xuống mở cặp, lấy tờ giấy xem phần hom-quớc bắt đầu ở cháp-tờ thứ mấy. Hắn ngửa mặt nhìn lên trần của thư viện, ánh đèn trắng chói vào mắt làm hắn phải cúi mặt trông xuống cái hốc tối của góc bàn. Ngẩng mặt lên, tầm mắt hắn vượt qua cái mo-ni-tờ và lần nữa dừng lại trên gương mặt trắng của nàng. Nàng đứng tựa người vào cạnh bàn, mái tóc vàng rũ xuống chỉ để lộ một bên má trái, sống mũi thẳng nối đôi môi hồng và làn mi đen chớp chớp nửa như muốn khoe, nửa như cố giấu đôi mắt nâu, dài long lanh dưới cánh mày nhọn. Nàng chợt ngẩng lên như biết có ai đang nhìn mình, mắt nàng hướng về cái bàn có mái tóc đen ẩn hiện, thập thò trước cái mo-ni-tờ. Có tiếng giày người con gái lộp cộp bước đến bên, hắn lúng túng, vờ như đang chăm chú đọc cái gì, ngực hắn nặng nề trong hơi thở vội.

- You need help"

Nàng vén mớ tóc vàng rũ xuống vầng trán rộng sang một bên, nhìn hắn hỏi nhỏ trong nụ cười lịch sự. Hắn nhìn nàng rồi nhìn xuống đôi giày hắn, và nhìn trở lên cái màn ảnh, miệng ấp úng trong câu trả lời bằng tiếng Anh đứt quãng làm nàng nhâu đôi mày, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi chậm rãi:

- Are you okay" How may I help you"

Đôi mày nhỏ, dài và cong trên đôi mắt long lanh của nàng chau lại như mũi kim chọc vào trái tim hắn làm hắn thêm lúng túng. Tay hắn quơ quơ chỉ lên màn ảnh máy cờm-piu-tơ rồi chỉ xuống quyển sách dày cộm đặt trên bàn.

- Ke... ken-du-hép-mi-pho-đát... ờ...  quít-đít"

Hắn hỏi nàng mà hắn chả rõ là đã nói bằng tiếng Việt hay tiếng Anh.

Nàng chăm chú, cúi người nhìn tờ giấy trên bàn, một thoáng yên lặng, một mùi thơm khỏa lên mặt hắn, tim hắn như ngừng đập, hơi thở hắn dừng lại trong cái khoảng không gian vừa xa vừa gần giữa hắn với nàng. Nàng nhìn lên cái màn ảnh, tay đặt lên con chuột và nói nhỏ: "Excuse me." Vẫn ngồi trên ghế, hắn thụt lùi ra sau, nhích người sang bên cạnh. Mắt hắn cũng nhìn lên màn ảnh, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn xuống bàn tay trắng đẹp của nàng đang bấm con chuột rà đi rà lại. Mùi thơm của tóc nàng, của chiếc áo trên người nàng như níu kéo, trói buộc hắn vào ngục tù không gian xung quanh cái bàn hắn đang ngồi.

Nàng quay mặt nhìn hắn, cười, đưa ngón tay vén mấy sợi tóc ra sau vành tai rồi nói nhỏ:

- Ok, there you go. Just follow the instructions.

Nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng của nàng như than hồng làm nóng rực hai bên thái dương của hắn. Có tiếng điện thoại reo chỗ bàn làm việc của nàng, nàng nhìn hắn vừa nói vừa ra dấu:

- I have to answer the phone. If you have problems, just let me know. Ok"

Hắn ngoan ngoãn vừa cười, vừa gật đầu như đứa bé lớp mẫu giáo. Nàng vội vã bước đi trong đôi sen-đồ để lộ mấy ngón chân thon có móng màu hồng nhạt, đôi chân nàng dài, thon thả trong chiếc ríp chấm đến đầu gối. Dáng nàng xa dần nhưng mái tóc vàng vẫn còn trong tầm mắt hắn và mùi thơm của nàng vẫn còn vương lại xung quanh chỗ hắn ngồi...

Hắn để ý biết nàng mới làm ở thư viện này được vài hôm. Trước nàng là một bà già người Mỹ đen hay bắt hắn đánh vần cái họ "Nguyễn" mỗi khi hắn mượn sách về nhà để "nghiên cứu" thêm. Cái bà già ấy chắc là đã vể hưu rồi. Hắn nghĩ thầm. Hắn nhìn đồng hồ đã mười giờ hai mươi, mười phút nữa là thư viện đóng cửa.

Hắn bước vội đến cái quầy để chéc-ao quyển sách. Nàng như đang đứng chờ vì hắn là người khách sau cùng. Vẫn nụ cười tươi với hàm răng trắng, nàng hỏi hắn:

- So, you got everything done" Ok, what you got there"

Hắn nhìn nàng gật đầu cười và đặt quyển sách lên bàn. Nàng cầm quyển sách liếc vội rồi nhìn hắn gật đầu như thể hắn là người cần phải đọc nó:

- Uh, "The Effective Way To Learn English." This is a good book. What is your Student ID"

Hắn nhìn xuống đất rồi nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường, nghiêng đầu, nheo mắt:

- Ai-đông-rì-mem-bờ.

- That's ok. What's your last name"

- N, g, u, y, e, n.

Hắn chậm rãi đánh vần.

- Oh, I know! "Ngu... yen"" So, you are Vietnamese"

- Dà! Hao-đu-du-nô"

- I used to work in Westminster, California and I had seen lots of Vietnamese people with this popular last name.

Nàng lại nhìn hắn và cười với nụ cười duyên dáng, hàm răng trắng của nàng lại làm hắn ngây người. Hắn nhìn môi nàng cười rồi nhìn tay nàng cầm quyển sách. Nàng rà cái bút điện có tia lê-zờ màu đỏ trên quyển sách rồi đưa cho hắn. Hắn đỡ lấy, cười và nói cảm ơn nàng. Nàng cười, vẫy tay chào hắn.

Trên đường lái xe về nhà hình ảnh cô gái Mỹ trắng, tóc vàng có gương mặt xinh với nụ cười lịch sự cứ theo đuổi trong tâm trí hắn. Gió đêm rít qua khe cửa xe lành lạnh. Hắn suy nghĩ miên man, hình bóng nàng như hiện lên trước mặt. Quái! Hắn tắc lưỡi cười thầm tự nguyền rủa hắn: "Chuyện tầm phào! Chuyện huyễn! Rõ là chuyện thằng cuội mơ tưởng Hằng Nga!" Nhưng nghiệt ngã thay nụ cười của người con gái có chiếc mũi cao và làn da trắng cứ len lỏi trong trí hắn hoài. Hắn như trông rõ đôi chân thon dài, mái tóc vàng bập bềnh trên bờ vai thật quyến rũ lúc nàng bước đi trước mặt hắn. Thế là hắn ước. Ước mơ giống như thằng cuội ngồi dưới gốc cây đa thả hồn theo gió! Ước gì hắn là anh chàng cao một mét tám, cũng có chiếc mũi cao da trắng và nói đồng một ngôn ngữ với nàng mà không phải quơ tay. Để hắn có thể nói cho nàng biết mắt nàng trông đẹp thế nào và tóc nàng đẹp đến bao nhiêu. Còn nữa, sẽ diễn tả, ca tụng nàng trong ý thơ về nụ cười duyên dáng và làn da trắng của nàng. Ước gì cái ngôn ngữ hắn phải cong lưỡi, méo mồm đến văng nước miếng mà vẫn lơ lớ kia, sẽ là một giọng nói tự nhiên của hắn, để hắn thốt lên cho nàng biết vẻ đẹp thu hút của cái cổ cao, tròn, và trắng như ngọc của nàng, nét kiều diễm, gợi tình của ngực nàng, và sự lôi cuốn của đôi chân dài làm bất cứ ai là đàn ông phải xoay đầu lại mỗi lúc nàng đi ngang! Hắn sẽ làm quen, sẽ hẹn nàng đi xem phim, sẽ mời nàng đi ăn đin-nơ và có dịp hắn sẽ nói cho nàng biết, diễn ý câu ca dao mà hắn hay nghe mấy bà trong xóm hát ru con trong buổi trưa hè hồi còn ở Việt Nam: "Ước gì anh lấy được nàng, xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân... " Ấy là thời xưa nơi quê hắn ở, mơ lấy được nàng thì xây hồ bán nguyệt, mà hồ bán nguyệt nghe sang nhưng dưới đáy vẫn có bùn. Còn bây giờ mơ lấy được nàng thì hồ bán nguyệt hắn xây sẽ là gạch men trắng, nước ấm trong veo ôm quyện lấy chân nàng... 

. . .

Hè trở sang đông nàng vẫn ngồi ở cái bàn làm việc, hoặc lay hoay xếp sách trên mấy cái giá cao mỗi khi hắn đến thư viện làm bài. Nàng vẫn cười chào hắn và hắn cảm thấy vui mỗi khi gặp nàng, và lòng hắn nôn nao khi trông thấy môi nàng nở nụ cười xinh đầy quyến rũ...

Mười giờ rưỡi, hắn vẫn là người khách cuối. Nàng đóng cửa thư viện. Hắn đi trước, nàng đi sau ra cổng trường. Ông Mỹ cao lênh khênh trong bộ đồ uniform màu đen bước đi với chùm chìa khóa leng keng mang bên hông, đang kiểm tra mấy cái phòng học. Tuyết rơi lất phất xuyên qua ánh đèn vàng chiếu xuống ngoài cổng trường. Hắn mở cánh cửa kính, vịn, nép người sang bên nhường cho nàng ra trước. Nàng nghiêng đầu cười, nhìn hắn nói, "Thanks." Lần đầu tiên nàng ra về bước ra cổng trường cùng với hắn. Bên lề, chiếc xe Chevrolet màu đen đang nổ máy chờ. Một luồng gió thổi tạt qua. Nàng reo to bên tai hắn:

- This is John, my boyfriend!

Anh chàng Mỹ cao lớn mở cửa xe bước ra đưa tay bắt tay hắn. Hắn chìa tay, trông lên, cười gượng. Hắn đứng thừ người như pho tượng. Anh chàng Mỹ chạy vòng sau đuôi xe sang bên kia mở cửa xe cho nàng. Nàng ngồi vào xe vẫy tay nói vọng ra trong làn gió lạnh:

- Good night Sinh. Drive safely!

Hắn vẫy tay chào, bước đến chỗ đậu xe. Tuyết rơi dày đặc xung quanh hắn, gió rít mạnh hơn. Tự nhiên hắn cảm thấy lạnh. Cái lạnh len vào da vào thịt, cay nghiệt, khắc khe hơn mấy trăm lần cái lạnh hằng ngày trong hãng khi hắn cầm con dao cắt thịt bò.

Lê Viết Quang

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
2 trận bão lớn đưa tuyết tới 2/3 miền tây nước Mỹ trong khi 55 triệu người dùng đường hàng không hay lái xe ít nhất 50 dặm để vui chơi hay đoàn tụ gia đình trong dịp lễ Thanksgiving.
Vụ nổ lúc 1 giờ sáng Thứ Tư đưa các ngọn lửa lên bầu trời đêm tại nhà máy hóa chất ở tiểu bang Texas cùng với tiếng nổ được nghe thấy ở xa 30 dặm.
Bệnh viện Our Lady of Lourdes xác nhận thận được ghép lầm 1 bệnh nhân trùng tên và cùng tuổi ngày 18-11. Cả 2 người đã nhận được thận hiến tặng và đang hồi phục.
Lần đầu tiên từ khi khai báo Florida là nơi thường trú sau nhiều năm là cư dân New York, TT Trump tiếp xúc cử tri cảm tình viên tại 1 cộng đồng gần Miami - tại đây, ông được thống đốc Ron DeSantis nghênh đón với biểu ngữ “Welcome Home to Florida”.
Đạo Phật ra đời cách đây trên hai mươi lăm thế kỷ, xuất xứ ban đầu chỉ nội trong xứ Ấn Độ nhưng dần dà lan truyền sang các quốc gia khác của Á châu như: Trung hoa, Nhật Bản, Việt Nam, Thailand, laos, Sri Lanka…
16 tử thi của ttrong số 39 người Việt di dân lậu đã chết tại Anh được đưa về quê nhà hôm 27 tháng 11, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm Thứ Tư. Bản tin VOA cho biết chi tiết như sau.
Hôm 25 tháng 11 tai Hà Nội Tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ Trưởng Quốc Phòng Viêt Nam, vừa công bố nội dung của Sách Trắng Quốc Phòng Viêt Nam-2019, đă làm bùng nổ một số phản ứng.
Chương trình 60 Minutes đài số 9 vào chủ nhật 24/11/2019 phát hình phóng sự điều tra việc gián điệp Trung cộng ngỏ lời tài trợ 1 triệu Úc kim cho Nick Zhao một đảng viên đảng Tự Do để đưa ông ra tranh cử Quốc hội Liên bang Úc.
Những dòng chữ này vào sáng ngày 27 tháng 11 năm 2019. Hơn 11 năm đã trôi qua, và ông Lê Trí Tuệ vẫn tiếp tục “biệt tích.” Lời đồn mật vụ của chính quyền Việt Nam đã giết ông ta (e) đã trở thành sự thật.
Để kỷ niệm lần thứ 711 ngày viên tịch của Ngài Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông, nguời đã đánh đuổi giặc Mông Nguyên, đem lại hoà bình thịnh trị cho triều đại nhà Trân, và đồng thời cũng là một vị thiền sư khái sáng dòng Thiền Truc Lâm Yên Tử của Việt nam.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.