Hôm nay,  

Thơ Trần Văn Nam

09/02/201100:00:00(Xem: 13768)

1


Trần Văn Nam
Thơ Xuân
Cõi Người, Ai Nhớ
Đời Đời Thường Hôm Nay


Biết Rồi, Điều Trừu Tượng

Trời không mây, xanh thẳm
Có hai con ó đen
Bay vòng rồi đảo lại
Cảnh này, dường thấy quen.

Nhớ rồi, mùa xuân ấy
Quận huyện, lửa chiến tranh
Người chết bờ kinh vắng
Trên trời, ó quẩn quanh.

Bóng ó thời tao loạn
Là hình ảnh tóc tang
Bây giờ chúng bay đẹp
Một đường bay thênh thang.

Biết rồi, điều trừu tượng
Vượt ngoại diện, sắc màu
Thấy gì trong tương phản
Con ó thời trước, sau"

Ở trên xấu và đẹp
Là nguyên lý tồn sinh
Loài tìm ăn xác chết
Thuần khiết lúc thanh bình.

Mùa đông đã sắp hết
Đường xác lá, sương mù
Cũng thấy rồi, trừu tượng
Xoay vần là thiên thu.

Walnut, California, tháng 11,2010



Chuyến Xe Lửa
Đêm Nguyệt Thực


Quá nửa khuya rồi đó
Trăng đang ngả về Tây
Tôi ra ngoài hóng mát
Có nguyệt thực đêm nay.

Vang tiếng còi xe lửa
Lúc nguyệt thực đến giờ
Nửa vầng trăng cuối tháng
Mất hẳn trong huyền mơ.

Mười lăm phút biệt dạng
Hiện lại bóng trăng tà
Nhưng bây giờ, trăng thấp
Dưới rặng cây mờ xa.

Như có điều phối hợp
Hội tụ về nơi đây
Nếu nửa giờ chậm lại
Nguyệt thực khuất ngàn cây.

Chậm lại làm sao thấy
Hiện tượng của đất trời
Tôi ngồi đây khuya khoắt
Cũng là điều hiếm hoi.

Nguyệt thực giờ trăng lặn
Tiếng còi gợi hứng thơ
Một đêm ngoài hiên vắng
Những liên kết tình cờ!

Walnut, California, tháng 8.2009


Mắt Vuông

Ngó trời, trăm cửa mắt vuông
Chung cư trụ bóng, đêm buông phủ vùng
Ba tầng thượng, hầm xe chung

Ngày đi tản mác, đêm cùng quần cư
Giấc ngon, phiền nhọc giải trừ
Trăm mắt-cửa-sổ gồm thu cõi người
Kẻ từ phòng giấy giam trời
Người từ cơ xưởng chúi vùi việc mau
Dâng đời một giấc ngủ nâu
Mắt vuông thao thức cho lâu rạng ngày
Ai người mắt biếc ngủ say
Tóc vàng thả gối, giang tay vũ trường
Ai cầu thong thả Đông phương
Nhẩn nha nhịp chậm trùng dương hát bờ.

1995 và tháng 11.2010


Ảo Giác Du Hành Không Gian


Có lần tới Disneyland
Vào xem ảo giác du hành không gian
Ngồi phi thuyền đặt trên giàn
Nhìn ra buồng lái là màn ảnh quay
Thấy rời phi đạo, chuyến bay
Màn ảnh chậm chiếu trời mây bồng bềnh
Màn ảnh mỗi lúc một nhanh
Tưởng mình vút tới cao xanh cõi trời
Miên man vẩn-thạch phía ngoài
Nhìn về Trái Đất xa vời đáy sâu
Nửa giờ ảo giác, không lâu
Trở về phố cũ, mái lầu, ngõ quen
Đêm nằm, nghĩ cuộc mưu sinh
Mai đi kiếm việc, quẩn quanh hành trình.

Tháng 10, 1989, thời kỳ bị lay-off


Không Có Máy Thu Ảnh

Bình minh đẹp, trời tiết xuân
Những người ngồi quán cuối tuần có nhau
Đến vui, chẳng mong gì đâu
Những cố chấp tránh, những sầu bỏ đi
Lắp máy thu ảnh, ích gì
Khi bon chen đến thời kỳ cảm thông
Nhưng như thế là trống không
Chẳng có lưu ảnh mênh mông cõi người
Ai mới đến, ai đi rồi
Ai cõi khác, ai mới rời tiểu bang
Cà phê bốc khói mơ màng
Bãi xe, mùa bớt lá vàng phong sương
Bầu trời trụ nét mây vương
Cõi người, ai nhớ đời thường hôm nay!

Tháng 11, 2009, thời kỳ nghỉ hưu

TRẦN VĂN NAM

2
Bản vẽ Duy Thanh 2010

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.