Hôm nay,  

Thơ Trần Tuấn Kiệt

15/02/201100:00:00(Xem: 13206)

1
Thi sĩ Saigon cuối năm


Thơ Ngắn

I
Em hát trong rừng sao
Tôi ngủ dưới cội đào
Chợt mùa Đông tuyết phủ
Biết tìm em phương nào.

II
Trẻ thơ trẻ thơ
nụ hoa đào trắng
tinh khiết như mơ

III
Có thân xác này
vui cùng cỏ cây
lều tranh vách đất
hạnh phúc mỏng dày
ta không cần biết

IV -cái đồng hồ đeo tay
Gõ nhịp thời gian
cung đàn bất tuyệt
bay qua lầm than

V
Mai ta về sau núi
Mà cất am tỵ trần
Vẽ hình nàng lên gối
Ngồi ngắm hết mùa xuân

VI
Mặt trời tàn
Mặt trời tàn
Người yêu ơi
Trên cánh đồng hoang vắng
Em hát gì
Bên nấm mộ đời anh!


2-content

Bản vẽ Duy Thanh 2010


Nội chiến

Ta đi trong buổi chiều nội chiến
Hành lý trên đời chỉ có thơ
Có những người yêu giờ đã biến
Theo dấu thời gian với hải hồ

Ta đi trong mùa xuân nội chiến
Đôi bờ Bến Hải lạnh rưng rưng
Tự do nô lệ phơi đầy xác
Thống nhất. Ôi dân đã chọn lầm

Một lũ cô hồn làm đục nước
Mặc tình vơ vét của muôn dân
Túi tham mở rộng hơn trời đất
Xương máu xây cao tháp vạn tầng

Ta đi trong lầm than chủng tộc
Nước non người đẹp chẳng còn ai
Đêm thâu ngụm rượu buồn đơn độc
Ánh chớp thiên thu chợt lóe dài

Ta đi về một bến sông xưa
Ngồi ngắm đò ngang nghe gió đưa
Có bóng mây chiều đang nhạt nắng
Có tình nhân loại nở đong đưa

Thăm thẳm hồn ta chân đã mỏi
Hơi tàn tê lết bước thiên thu
Một hai sợi tóc xưa vừa rụng
Theo gió bay vô cõi tuyệt mù.


Vậy Mà

Vậy mà ta hóa ra... Ta
Cỏ cây cũng đấy mà ra cõi người
Ta đi đứng giữa cõi đời
Bạn bè với bóng là người thứ hai

Tư duy nói nói cười cười
Mà trong gan phổi không lời... lạ chưa
Óc đầu có nắng cùng mưa
Mơ hồ ánh sáng rọi đua bóng chiều
Hoang vu rừng rú truông đèo
Ta tìm không thấy cheo leo tuyệt mù

Thánh thần Tiên Phật xa rồi
Lấy ai bằng hữu giữa trời vân du
Từ thiên cổ đến ngàn sau
Tư duy trường rại ngăn rào bủa vây

Vậy mà đó đó đây đây
Cười cười nói nói chẳng hay chẳng từng
Đầu truông sóng bủa sau rừng
Bên khe núi dựng lưng chừng Tu Di

Cửa nhà vắng vẻ bóng mây
Đi về vô thỉ với ngày vô chung
Rượu ngà say phút ung dung
Tinh cầu nguyên tử nổ đùng giấc mơ.


Bụi hồng

Cửa sài khép mở nguồn tâm sự
Bỏ lại ngoài kia gió bụi đường
Thế giới biết nhiều thêm mối loạn
Ngồi trầm ao vịt mấy tà dương


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.