
Tác giả Oscar Wilde. Dịch giả: Út Hương
Tóm tắt: Ngày xưa có hai người tiều phu đi băng qua một cánh rừng trong một ngày lạnh nhất của năm. Họ thấy một vì sao xẹt xuống, rơi sau một gốc cây liễu, cạnh bãi chăn cừu. Đến nơi họ nhìn thấy một đứa trẻ bọc trong chăn thêu bằng chỉ vàng. Một trong hai người tiều phu bế cậu bé đem về nuôi. Cậu bé lớn nhanh và xinh đẹp lạ thường, nhưng tính tình ác độc, coi thường kẻ xấu xí, nghèo đói và sát hại súc vật. Một hôm có một bà lão ăn xin vào làng, cậu bé cùng các bạn chọc ghẹo bà lão xấu xí, còn ném đá vào người bà lão. Người tiều phu can thiệp, đem bà lão về nhà cho vợ chăm sóc. Khi hỏi ra mới biết bà lão ăn mày đi tìm đứa con trai bị cướp bắt bỏ vào rừng, thất lạc đã 10 năm. Cậu bé Ngôi Sao được gọi về, nhưng cậu không nhìn bà lão ăn mày là mẹ mình, còn nói những lời hỗn xược nhục mạ bà lão. Cậu cho bà lão là người điên, làm sao cậu lại là con của bà lão ăn mày xấu xí như con cóc và ghê tởm như con rắn và đuổi bà lão đi. Sau đó, những đứa bạn trước đây tôn sùng cậu cũng quay mặt, chê bai cậu. Cậu ra giếng nhìn thì thấy mặt cậu xấu như mặt con cóc và da cậu sần sùi có vảy như da rắn. Lúc đó cậu mới hối hận, khóc lóc, muốn đi tìm mẹ…...
Kỳ 9 (tiếp theo)
Thế là cậu lên đường ngay, tiến về phía rừng, vừa đi vừa gọi mẹ, nhưng chẳng nghe tiếng trả lời. Cả ngày cậu gọi mẹ, khi mặt trời lặn, cậu nằm ngủ trên đống lá. Chim muông, cầm thú tất cả đều tránh xa cậu vì chúng nhớ đã từng bị cậu hành hạ, chỉ mỗi con cóc đứng nhìn cậu và con rắn chậm rãi bò ngang cậu.
Một buổi sáng nọ, cậu thức dậy, với tay hái mấy quả dại đắng nghét trên cây xuống ăn, rồi cất bước băng qua một cánh rừng lớn, vừa đi vừa xụt xùi khóc. Gặp bất kỳ ai, cậu cũng hỏi có nhìn thấy mẹ cậu đâu không.
Cậu hỏi bạn chuột nhũi: “Bạn làm ơn chui được xuống đất, ngó xem có mẹ tôi ở đó không?”.
Bạn chuột nhũi trả lời: “Anh làm mù mắt tôi rồi, làm sao tôi thấy được có mẹ anh ở đó không”.
Cậu nói với chim hồng tước: “Bạn bay cao trên cả những ngọn cây và thấy được cả thế giới. Làm ơn cho tôi biết bạn có thấy mẹ tôi đâu không?”.
Chim hồng tước trả lời: “Anh đã từng cắt cánh của tôi để mua vui cho anh. Bây giờ làm sao tôi bay được mà tìm mẹ dùm anh!”.
Gặp chú sóc nhỏ ở một mình trên cây linh sam, cậu hỏi: “Mẹ tôi đâu rồi?”.
Chú sóc đáp: “Anh giết mẹ tôi rồi. Bây giờ anh cũng đi kiếm mẹ của anh sao?”.
Cậu bé Ngôi Sao khóc và cúi đầu xin những người con của Thượng Đế hãy tha lỗi cho cậu và tiếp tục cuộc hành trình xuyên rừng để tìm người đàn bà ăn mày. Đến ngày thứ ba, cậu ra đến bìa rừng bên kia, đổ dốc về phía đồng bằng.
Khi cậu băng qua làng mấy đứa trẻ chọc ghẹo cậu, ném đá vào người cậu. Người dân tóc đỏ ở đây không ai cho cậu ngủ trong chuồng bò vì sợ cậu mang mầm nấm làm hại đến bắp cất trong kho. Họ còn sai người làm thuê cho họ đuổi cậu ra xa vì cậu trông quá xấu xí. Chẳng ai tỏ lòng thương hại cậu, và cậu cũng chẳng tìm thấy dấu vết người đàn bà ăn mày là mẹ mình đâu cả. Ba năm trôi qua, cậu đã lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, nhiều lần nhìn thấy người đàn bà đi trên đường, tưởng là mẹ, cậu gọi và đuổi theo, gặp lúc đạp phải miếng sành nhọn làm chân rớm máu, nhưng khi nhìn được mặt người ấy mới biết là không phải mẹ cậu. Tất cả những người dân sống trên dọc đường cậu đi qua đều trả lời rằng họ chưa hề thấy người đàn bà nào giống người cậu tả. Họ cảm thấy thương tâm cho cậu... (còn nữa)
Gửi ý kiến của bạn