Hôm nay,  

Sự Đời

24/03/200000:00:00(Xem: 6642)
Tin đài phát thanh sáng nay, số tiền gây quỹ thưởng người điềm chỉ kẻ đã dám gây ra cái chết một con chó ở San Jose đã lên đến 110 ngàn đô la. Bất giác tôi nhớ lại câu thơ của Chu Tử trong tạp chí “Con Ong.” Sự đời như cái lá đa, đen như mõm chó, chém cha sự đời.” Chưa đủ, Chu Tử còn long trọng dịch ra Hán văn: “Thế sự như đa diệp, hắc như khuyển khẩu, trảm phu thế sự.” Sử dụng một lượt ba kỹ thuật. Thứ nhứt, của Hồ xuân Hương vừa thanh vừa tục, vừa úp vừa mở, che bằng lá nho, lá đa cái cần che mà cũng cần hé của Thần Vệ Nữ Hy Lạp. Thứ hai, cái phàm phu (chưởi thề) với khẩu khí của Cao bá Quát (Ba hồi trống giục, đ. cha kiếp. Một nhát dao đưa bỏ m. đời). Thứ ba, nụ cười ra nước mắt của Molière. Tất cả ba kỹ thuật đó, để mô tả một vấn đề vô cùng khó hiểu là sự đời; âu rất là Chu Tử.

Thực sự, sự đời khó hiểu quá, nên làm người là khó, làm chó dễ. Hiểu làm sao được. Chính tại đại siêu cường Mỹ nầy, hai nhà xã hội học Kozol và Wright khẳng định hằng đêm vẫn còn nửa triệu người Mỹ không nhà; hằng ngày có 36 triệu người, tức 13.3% dân số Mỹ sống vất vả dưới mức nghèo khó (US Bureau of Census 98).

Còn trên thế giới, hàng ngày có 40 ngàn người chết đói. Số tiền gây quỹ vì con chó chết nói trên thừa sức cứu và nuôi sống 550 người trong 1 năm tại các quốc gia nghèo, nơi lợi tức trung bình chưa quá 200 đô la một năm như VNCS.
Sự đời cũng rất khó hiểu trên bình diện văn hóa. Nếu một người Mỹ du lịch Ấn độ, vào tiệm ăn Ấn, gọi một cheeseburger, nhà hàng và khách địa phương sẽ kinh hoàng ra mặt. Bò là con vật thiêng mà.

Nếu du khách Mỹ trên đường viếng Vạn lý Trường Thành ngưng xe bên làng xả hơi, thấy người Hoa “quay chó” mỡ tươm xèo xèo, da vàng giòn rụm, mùi nướng thịt thơm phức, để ăn tiệc, chắc cũng kinh hoàng không kém.

Nếu sinh viên Mỹ nghiên cứu văn học bình dân Việt Nam thấy câu, “Sống ở đời ăn miếng dồi chó / xuống Âm phủ biết có hay không”, sẽ không kém phần ngạc nhiên.

Không phải văn minh Ấn độ, Trung hoa, và Việt Nam thấp hơn văn minh Tây Phương, văn minh gốc của Mỹ, đâu. Ngay thời người Normans, Vikings, và Đức còn sống bộ tộc, hái lượm, Trung hoa đã có triều nghi, lễ nhạc, chuyển thơ hỏa tốc, quán trọ đường trường rồi. Chỉ có khác nhau, chớ không có vấn đề thua kém. Nếu Việt Nam, Trung hoa xem chó giữ nhà, mèo bắt chuột, từ khi thuần hóa sói và mèo rừng thời đồ đá cũ, xem vật dưỡng nhơn từ thời ăn bắt hái lượm thì có gì để nói hơn thua. Nếu Mỹ thích petting (tạm dịch là yêu chiều, nâng niu) chó, mèo, may áo quần, xây nhà thương, nghĩa trang cho chúng cũng chỉ là một lối sống của người Mỹ. Văn minh hơn kém ở chỗ biết tôn trọng cái khác biệt của nhau.

Cho nên trước tin gây quỹ được 110 ngàn đô la vì một con chó chết, đa số người Việt cười một cái, như người Mỹ, khi muốn qua mặt ai, hoặc nói xin lỗi, hoặc nhoẻn miệng cười một cái vậy thôi; chớ có lỗi phải, vui đùa gì, khách qua đường lạ quắc mà lỵ.
Tuy bên ngoài cười nụ nhưng “bên trong khóc thầm”. Buồn, buồn lắm, lắm.

Thứ nhứt, vì nước Mỹ, dân Mỹ giàu mạnh nhứt hoàn cầu mà hàng đêm còn có nửa triệu kẻ không nhà, còn 13.3% vất vả dưới mức nghèo khó. Đồng bào người Mỹ đã vậy. Đồng loại của người Mỹ ở các nước nghèo còn thê thảm hơn. Nếu mỗi một người Mỹ bớt nửa lon Coca, một lát bơ mỗi ngày vì số đồng bào và đồng loại bất hạnh trên, tình hình của họ nhứt định sẽ khấm khá hơn. Cái chắc là 40 nhân mạng khỏi bỏ mạng vì đói mỗi ngày.

Thứ hai, nếu hệ thống thông tin đại chúng “sẵn mối thương tâm” như đối với con chó chết ở San José, hoạt dộng bén nhậy hơn trước tiếng oán than của 39% nhân loại đang mất tự do trên thế giới (Freedom House); nếu đa số người Mỹ im lặng đáng sợ kia thông cảm nỗi thống khổ của người Việt CSVN bóc lột, áp bức, hiểu sự độc tài CSVN hơn, thứ độc tài xem người thua con chó chết; chắc chắn tình hình đồng loại ở Việt Nam đã khá hơn rồi. Nếu Mỹ chủ trương kinh tế toàn cầu thì nhân đạo cũng phải và cần phải toàn cầu chớ.

Dù văn hóa có một số giá trị thay đổi theo thời gian và không gian, nhưng sự sống của con người, tự do con người là cái giá trị tối thượng và hằng cửu. Nói một cách cụ thể con người vẫn cao quí hơn con chó dù là chó cưng. Nhân linh ư vạn vật mà. Do vậy im lặng trước cảnh người là sói với người, im lặng trước sự nô lệ, áp bức, dốt nghèo của đồng loại - cái im lặng đó là văn minh" Hay ngược lại, thương yêu thú vật, cưng chiều thú vật riêng trong khi đồng loại đang dốt, đói, nghèo là văn minh"

Sự đời éo le và khó hiểu úp úp mở mở như che bằng lá đa, tối tối mò mò, đen như mõm chó. Éo le và khó hiểu, đáng tội thực!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.