Hôm nay,  

Thơ Cho Ngày HIV/AIDS

02/12/201800:00:00(Xem: 3538)
Phan Tấn Hải

 
Chúng ta đang bước vào tháng cuối cùng của năm. Ngày đầu tháng 12 đã được Liên Hiệp Quốc chọn là “Ngày thế giới phòng chống bệnh AIDS”… Biểu tượng của ngày 1/12 hàng năm trong ý nghĩa này là Dải băng đỏ -- biểu tượng toàn cầu cho tình đoàn kết với những người nhiễm HIV và những người bệnh AIDS.  Tên chính thức ngày này là: World AIDS Day.

Đó là một hiểm họa của nhân loại. Ban đầu là tình dục không an toàn, và sau đó là lây bệnh. Đã có lúc người ta lo sợ nhân loại sẽ bị xóa sổ vì AIDS, vì những năm đầu bùng phát, không có thuốc gì ngăn cản nổi lây nhiễm HIV, một hội chứng dẫn tới AIDS. Tính từ năm 1981 tới 2007, bệnh AIDS đã giết chết hơn 25 triệu người, và tới năm 2007 ước tính có khoảng 33,2 triệu người trên khắp thế giới bị nhiễm HIV, làm cho HIV/AIDS trở thành một trong các dịch bệnh phá hoại nhất trong lịch sử. Mặc dù gần đây, việc điều trị và phòng chống HIV đã được cải thiện ở nhiều vùng trên thế giới, nhưng chỉ riêng năm 2007, đã có khoảng 2 triệu người bị chết vì bệnh AIDS, trong đó có khoảng 270.000 trẻ em.

Thống kê gần nhất là năm 2016, cho thấy 36.7 triệu người đang sống với HIV và kết quả là 1 triệu người chết. Nghĩa là, HIV/AIDS đồng nghĩa với Tử Thần.

Sau đây là một số bài thơ cho Ngày HIV/AIDS từ nhiều thi sĩ quốc tế.

 
***
 

RA ĐI

Tyler Begrow|

.

Tôi đã nghĩ về điều này rất kỹ

Vì tôi đã làm mọi cách rồi

Hoàng hôn đang tới nhanh

Để lại sau lưng tất cả quá khứ tôi

.

Đời tôi với em không có thể là

Tôi sẽ không thể chi trả lệ phí này

Như con sâu giết chết quả táo

HIV của nhà nguyên của tôi

.

Khi trời mưa, tôi sạch hết

Không còn những gì nhơ bẩn

Và khi mặt trời chói sáng tới

Tôi có chuyện khác để phải tìm theo.

***

BÀI THƠ VỀ HIV

Medemaku Ceylowmeh Lawrence

Một cánh cửa bất cần mở ra, Khi đam mê và sắc dục gặp nhau. Và khi không có bảo vệ nào, nó vô hình tới ngồi. Khi trong đời người nó cư trú, Không hy vọng nào để nó lui ra. Khi mặt trời không thể lìa khỏi bầu trời. Tương tự, nó ở lại. Nhiều người chắc chắn sẽ chết Vì nó, vì không cách nào khác người ta có thể được cứu. HIV không tôn tọng bất cứ ai dù sống hay chết, dù người có một triệu đôla hay rông túi.  Luôn luôn chờ nơi cửa. Sẵn sàng len vào khi một người đàn ông qua đêm với một người đàn bà. Tiền không cản nổi nó; Danh tiếng không cản nổi nó. Thuốc cũng không cản nổi. Chỉ trừ SỐNG TRONG SẠCH!  Nó không hiển lộ trên khuôn mặt, nhưng nói gặm phá cơ thể từng chút. Bạn và tôi phài trỗi dậy. Và chiến đấu chống con quái vật này cho tới khi nó không trỗi dậy.


***

TEARS FOR A CURE

Jason S. Price


Nếâu nước mắt có thể nâng họ lên từ tro tàn

tôi đã khóc

một biển mặn

không vì bóng ma của họ nhưng vì chúng ta sẽ không bao giờ

quên họ:

quên những cá tính rực rỡ của họ

quên những nỗi đau của họ

quên những tiếngc ười màu tím của họ

nỗi buồn mà họ mang từ lâu

trước khi họ nhắm  mắt vĩnh viễn

Đôi khi tôi nghĩ tôi có thể quên

những dặm và những dặm  của các hành lang huốc tẩy tùng

những bước đi bô chờ tin

quên những tiếng hét đột nhiên kinh ngạc

cho dù tôi được dặn nhiều tuần trước là hãy chuẩn bị

(tôi chưa bao giờ chuẩn bị)

làm sao tôi có thể quên khi Tử Thần bước tới

để giết chết lễ hội?

Bây giờ, với xương trơ từ mắt tôi lấp lánh khóc

cho tới trọn những ngày còn lại, những ngày tôi sẽ chết để

vẽ lại những chi tiết trên một khuôn mặt ước vọng có thuốc chữa.


KẺ BÊN LỀ

Rosalie Calabrese


Tử Thần, tôi đã cãi hoài thôi,

là tiền định, nằm trong các lá bàiû--

mỗi lá chia ra đã ghi sẵn rồi

nằm trong cuốn sách của đời.

Bây giờ trong khi câu chuyện của bạn

sắp bị cắt ngắn,

Tôi cầu nguyện cho đồng hồ sẽ ngừng

nhưng, hệt như hình ảnh trái cherries

trong máy kéo sòng bài

lần đó bạn đã nói

xác suất rơi vào bạn

nó thô bạo bước tới.

***

Sau đây là bài thơ của thi sĩ Úc châu Stephen J. Williams viết về nghệ sĩ Bruce Fentham. Fentham chết vì AIDS năm 1993. Fentham chuyên ngành về múa, cư trú ở Melbourne. Trong khi hấp hối, không đi bộ nổi, màn trình diễn cuối của Fentham là trên mui một chiếc xe hơi dẫn đầu cuộc diễn hành Fringe Festival năm 1993. Múa trước công chúng lần cuối, để rồi chết. Chữ “hắn” (he) trong bài thơ sau là chỉ cho AIDS.

FENTHAM

Stephen J. Williams


Những gì một vũ công có thể nói

chuyển động với hai cánh tay như thế.

Và với những cẳng chân và hông, mà chúng ta

trong thân xác ngu ngốc của chúng ta, nói với lưỡi và môi?


Hắn nói như  thế trong chuyển động của hữu thể tôi

hơi thở này, đời sống này, “Ta là.” – Và không ai,

ngay cả hắn, người sắp có thể lấy mạng tôi

có thể là điệu vũ tôi là.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
bao gồm 219 người đã bị kết án, thường với cáo buộc hình sự như là "tuyên truyền chống nhà nước" hay "hoạt động nhằm lật đổ chính quyền" và 26 người đang bị tạm giam trước ngày xét xử, và có cả là Đại Lão Hoà Thượng Thích Quảng Độ
hôm 14/9/2018 –bị kết tội “tổ chức phản động, hoạt động trái pháp luật, nhằm âm mưu xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng CSVN, lật đổ chính quyền nhân dân, thay đổi thể chế chính trị.” ông Nguyễn Văn Túc bật tiếng chửi thề.
Phái đoàn chùa Hoa Nghiêm đã ân cần tận tay trao đến 30 gia đình trong khu vực này 100 mỹ kim cho mỗi gia đình. Tuy số tặng vật không là bao so với sự tổn thất quá lớn mà cư dân nơi đây phải gánh chịu, nhưng
sao cái cuộc tình Lan và Điệp nầy nó tựa như cuộc tình của dân tộc ta, yêu, thèm, mơ Tự Do Độc Lập, yêu, thèm, mơ Dân Chủ Nhơn Quyền quá vậy! Sao nó cũng trắc trở như cuộc tình Lan và Điệp vậy
chủ yếu bị chi phối bởi các nhóm lợi ích các chủ đầu tư, rồi đem chính mạng sống và kế sinh nhai người dân ra đánh bạc, bất chấp ý kiến của họ, đồng thời trấn áp các phản biện
Nghị viên Nguyễn Tâm: Tôi rất xúc động và hãnh diện với biến cố lịch sử thành lập Trung Tâm Văn Hoá Việt hôm nay.Không những cộng đồng người Việt San Jose có được một trung tâm sinh hoạt, mà thành phố còn chú trọng phát huy văn hoá
Chưa một tổng thống Mỹ nào nói thẳng, nói mạnh, nói rõ, nói tại một diễn đàn quốc tế lớn nhứt thế giới là Đại Hội Đồng Liên Hiêp Quốc thứ 73, với 144 quốc trưởng hay đại diện thẩm quyền tham dự, về tai họạ ‘Xã hội Chủ nghĩa’ như TT Trump, Tổng Thống Mỹ thứ 45 của Hiệp Chủng Quốc Hoa kỳ.
BRUSSELS - Nga phải ngưng chương trình bí mật phát triển phi đạn hành trình mang đầu nổ nguyên tử bị cấm, hay Hoa Kỳ tìm cách phá hủy trước khi vũ khí này sẵn sàng sử dụng, là tuyên bố của đại diện Hoa Kỳ tại NATO.
PARIS - Bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ James Mattis tuyên bố tại thủ đô Pháp “Liên minh chống ISIS do Hoa Kỳ dẫn đầu đã đánh đuổi gần hết jihadist tại Iraq và Syria, nhưng còn quan ngại về khả năng tái sinh của nó”.
STOCKHOLM - Lần đầu tiên trong 55 năm, 1 phụ nữ được tặng giải Nobel Vật Lý - bà Donna Strickland của University of Waterloo (Canada) là thành viên trong Bộ Ba biến tia laser thành công cụ chính xác dùng trong các lãnh vực giải phẫu và cơ khí vi tế.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.